Ngày tháng năm sinh: 18/03/1985
Quê quán: Yên Lộc- Can Lộc- Hà Tĩnh
Chức vụ, đơn vị hiện đang công tác: Phòng Công tác chính trị và Công tác quần chúng- Công an tỉnh Hà Tĩnh
Địa chỉ liên lạc hiện nay: PX15- Công an tỉnh Hà Tĩnh
Điện thoại di động: 0987 219 277 Email: vothianhhong@gmail.com
Vào Hội liên hiệp VHNT Hà Tĩnh, chuyên ngành Thơ, năm 2012
* Vài nét về quá trình học tập, công tác:
Tốt nghiệp khoa Sáng tác- lý luận và phê bình văn học- Đại học Văn Hóa Hà Nội ( Niên khóa 2005- 2009), sau đó vào làm việc tại Công an tỉnh Hà Tĩnh.
* Giải thưởng văn học, nghệ thuật, báo chí:
-Giải nhì cuộc thi viết “Mùa hè của tôi’- Báo Điện tử Dân trí & Chuyên san Thế giới học đường tổ chức năm 2008.
- Giải khuyến khích cuộc thi viết “Chân dung tuổi mới lớn” lần 3 của báo Mực tím. Năm 2007
* Tác phẩm tự chọn: - Hứng mặt trời
- Mùa lau
- Mảnh gương
Hứng mặt trời
Một khắc nữa thôi
Mặt trời sẽ đỏ bằng môi con gái
Em hái
Bỏ vào gùi dâng tìm hoàng tử
Hoàng tử của em
Ngự trong lâu đài sa sương túy lúy mật hoa sáng tối, đám ngựa trời rách toang cánh mỏng vẫn chấp chới mua vui cho chàng.
Em trốn mẹ trốn nương trốn gã tắc kè ưa huyênh hoang mối lái
Đeo giấc mơ lên đỉnh núi cao nhất hứng mặt trời
Áp mặt áp môi áp khuôn ngực nóng rẫy vào mây làm mưa tuôn xối
Mặt trời biết bao giờ đỏ bằng môi con gái núi?
Hoàng tử không chờ
Hoàng tử lãng đãng tan.
Mẹ bảo
Gã tắc kè ốm tương tư bỏ mình sau khe suối
Em hái vội đám hoa núi về rải mộ cho chàng
Hoa mua màu tím.
Tắc kè mọc cánh mỏng tang, mình chàng trong như sương, những sắc màu biến mất.
Một khắc nữa thôi
Mặt trời sẽ đỏ bằng môi con gái
Em bám đá
Bỏ mặc mặt trời
Về thôi
Rải giấc mơ ra phơi
Ơ kìa
Hoàng tử…
Mùa lau
Em chải tóc suốt mùa lau trắng
tay sương bấm đốt
đếm ngày con còng nước nghén thai.
Tung một bông lau lên trời
thành mây nhuộm màu ngũ sắc
quên mình từng là lau.
Đặt bàn chân lên đồi
mùa cỏ nhạt
nghe loài măn mắt kể về gã cao bồi hứng chí
quất lên lưng ngựa hoang vết vện vằn truyền kiếp
Em chào đời sau một tiếng hí vang.
Mẹ cấm em lên đồi
Lách qua mùa lau
em chạy về phía tiếng đàn môi
Gió nắm tay em xòa tung tóc rối
Dâng màu lau lên trời
Em về đồi tắm gội ánh trăng.
Mẹ đánh em bên bờ lau trắng
Bật tung dải thắm
Hiện hình những vết lằn roi của loài ngựa
không yên cương
không đai
không đóng móng.
Con còng nước cười khan.
Mẹ tung bông lau lên trời
Thành mây ngũ sắc
Bay tìm nơi đâu giấc mơ không bao giờ bị đánh thức ?
Gió quyện em về đồi
Đồi sương cỏ ướt một mùa vu quy.
Mảnh gương
Tôi lớn lên đã thấy mẹ soi mình vào mảnh gương bé xíu
Mảnh gương xù xì bằng hai ngón tay tôi.
Mẹ chải tóc
Mẹ vấn khăn
Mẹ nhìn thời gian trôi trên khuôn mặt mình
Qua mảnh gương bé xíu.
Mẹ chuyện trò với mảnh gương như những người đồng chí
Một mảnh nằm lại trong rừng
Một mảnh theo dòng nước xiết
Một mảnh vắt mình qua cáng thương binh
Một mảnh giữa làn bom bỗng chuyển màu tươi đỏ
Một mảnh cùng mẹ đi theo dọc chiến hào.
Chuyện những mảnh gương thay cổ tích nuôi tâm hồn tôi lớn
Tôi thuộc chuyện chiếc gương cha tặng mẹ được xẻ làm năm hơn cả những bài đồng dao trẻ nhỏ
Tôi nhớ gương mặt năm thiếu nữ giao liên hơn khuôn mặt bạn bè mình.
Tôi vẽ nên ảnh hình người con gái của riêng tôi cũng hao hao giống họ.
Gương mặt lấm lem đất bùn
Gương mặt vệt cây rừng vắt qua
Gương mặt vết bầm thâm chồng chất
Gương mặt nốt hoa của đám đám muỗi rừng
Gương mặt lấp lánh ánh cười trong veo.
Khuôn mặt soi gương khuôn mình soi suối
Tôi soi tôi vào chiếc gương ảo ảnh năm mảnh rời lắp ghép
Mẹ truyền cho tôi từ thủa chớm hình hài.
Rồi cơm áo gạo tiền cuốn tôi băng qua mảnh gương của mẹ
Để đứng trước những tòa nhà cửa kính trắng xanh
Những tấm gương màu đâu đâu cũng thấy
Những tấm gương soi đủ thân hình chân tay mặt mũi
Tôi soi mình
Tìm không thấy chính tôi.
Ngày mẹ mang mảnh gương về nơi đồng đội
Tôi lại thấy mình trong ảo ảnh những mảnh gương
Lòe nhòe bóng tôi, thấp thoáng bóng cười đôi môi những người thiếu nữ
Tôi lại thấy tâm hồn con gái con trai tôi
lớn lên trong cổ tích về mảnh gương thủa ông bà.