Nhân dịp 8/3, mời bạn cùng lắng lòng với tản văn đầy xúc cảm của tác giả Nguyễn Thị Tình Thơ (Trường THCS Lê Bình – Hương Sơn – Hà Tĩnh). Bằng những dòng viết mộc mạc nhưng sâu lắng, tác giả đã khắc họa hình ảnh người mẹ, không chỉ là đấng sinh thành mà còn là người thầy, người bạn, nguồn cảm hứng lớn lao trên hành trình trưởng thành. Mỗi bài học mẹ dạy, mỗi câu chuyện mẹ kể đều là ánh sáng dẫn lối, giúp con vững bước trên con đường sự nghiệp và cuộc sống. Một bài viết chân thành, giàu cảm xúc dành tặng mẹ và những ai luôn trân quý tình mẫu tử!
MẸ - NGUỒN CẢM HỨNG LỚN NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI CON
“Mẹ là cả một trời thương
Mẹ là cả một thiên đường trần gian..”
(Tố Hữu)
Có những người mà sự hiện diện không chỉ mang đến yêu thương, mà còn trở thành ngọn đèn soi sáng, là động lực giúp ta vươn tới những ước mơ lớn lao. Với tôi, người đó chính là mẹ – người phụ nữ giản dị nhưng mạnh mẽ, âm thầm hy sinh và truyền cảm hứng để tôi lựa chọn con đường sự nghiệp "trồng người". Mỗi bước đi của mẹ, mỗi câu chuyện mẹ kể, mỗi bài học mẹ dạy đều là những giá trị quý báu, giúp tôi thấm thía hơn ý nghĩa của công việc và sự cống hiến. Nhân dịp ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, con gái muốn gửi đến mẹ trọn vẹn yêu thương, lòng biết ơn và sự trân trọng. Không chỉ là đấng sinh thành, mẹ còn là người thầy tận tụy, người bạn đồng hành và điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời con.
Tuổi thơ con gắn liền với những buổi chiều hè dịu mát, tiếng ve rả rích và hình ảnh mẹ ngồi bên bàn học, tận tình giảng giải từng bài toán, câu văn. Căn phòng nhỏ, có phần xập xệ ngày ấy trở thành lớp học đầu tiên, nơi ước mơ về một cuộc sống ấm êm, tốt đẹp dần sáng rõ trong từng lời dạy của mẹ. Bàn học cũ kỹ, chiếc bảng đen bé xíu và những viên phấn trắng là tất cả những gì mẹ có. Nhưng với con, đó là không gian thiêng liêng, là điểm khởi đầu cho hành trình tương lai. Ở đó, con thấy hai ánh đèn, một là ngọn đèn dầu lập lòe, cũ kỹ hơn cả tuổi con, hai là ánh sáng từ đôi bàn tay mẹ, từ tri thức của mẹ. Thứ ánh sáng ấy như ngọn hải đăng soi tỏ những bóng đêm mờ mịt, như hào quang mà con ngày ngày mơ về.
Cùng với những trang sách đã sờn góc theo năm tháng, con dần trưởng thành, hiểu biết nhiều hơn, và dấu ấn của mẹ cũng ngày một đậm sâu trên hành trình học tập của con. Tuổi thơ con có mẹ đồng hành nên mới trở nên trọn vẹn và tuyệt vời đến thế. Lần đầu tiên con chính thức gọi mẹ là “cô giáo” là vào năm lớp 5. Con vẫn nhớ như in buổi sáng mùa thu hôm ấy, một ngày vừa háo hức vừa lo lắng. Con sợ mình chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi để làm mẹ tự hào. Nhưng không như bao bạn bè khác, con không thấy lớp học xa lạ, vì người đứng trên bục giảng chính là mẹ, người đã bên con từ những ngày con bập bẹ tập nói đến khi con biết đọc, biết viết thành thạo. Mẹ không chỉ là cô giáo, là người bạn, mà hơn thế nữa, mẹ tựa như tri kỷ. Giữa mẹ và con dường như luôn tồn tại một bước sóng tâm hồn đồng điệu, mẹ hiểu con hơn cả chính con. Và chính điều đó đã tạo nên một sự gắn bó đặc biệt, khiến mỗi ngày đến lớp không chỉ đơn thuần là học, mà còn là hành trình trọn vẹn trong yêu thương.
Ấy thế nhưng, trong lớp học, mẹ chưa bao giờ để con cảm thấy mình là một học trò đặc biệt. Mẹ nghiêm túc, công bằng, dạy dỗ từng học sinh bằng tất cả sự tận tâm. Con cũng như bao bạn khác vẫn bị phê bình khi mắc lỗi, vẫn được khen ngợi khi làm tốt. Nhưng khi tan lớp, khi chỉ còn hai mẹ con, mẹ lại trở về với dáng vẻ dịu dàng, ân cần, vỗ về con qua từng câu chuyện, từng lời khuyên nhủ.
Tình yêu của Mẹ ( Minh họa: Mia)
Con vẫn nhớ rõ những buổi chiều hôm ấy, khi hoàng hôn dần buông xuống, khi ánh nắng chỉ còn vương nhẹ trên những tán cây cao, gió từ cánh đồng mang theo hương lúa mát rượi ùa vào sân nhà. Mẹ ngồi bên con, kiên nhẫn lắng nghe những câu hỏi vu vơ của tuổi thơ, những giấc mơ viển vông của một tâm hồn non nớt. Mẹ không bao giờ cười chê hay ngăn cản, trái lại, mẹ luôn khuyến khích con nghĩ lớn, nghĩ xa, vì mẹ tin rằng trong trái tim nhỏ bé kia, một ngày nào đó, những ước mơ sẽ đơm hoa kết trái. Mẹ tin rằng trong trí óc còn chưa đủ chín chắn ấy, rồi sẽ có một ngày vươn xa, chạm đến thành công.
Mỗi khi con gặp khó khăn, mẹ luôn là người đầu tiên con tìm đến. Có lần, con loay hoay mãi không giải được một bài toán hóc búa. Mẹ không vội đưa ra đáp án, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên con, giọng đầm ấm, lúc trầm lúc bổng, kiên nhẫn giảng giải. Mẹ dặn: “Con à, toán học giống như cuộc đời vậy. Sẽ có những lúc con cảm thấy bế tắc, không biết lối ra, nhưng chỉ cần con kiên trì và suy nghĩ kỹ lưỡng, mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Đừng bao giờ từ bỏ trước khi con thực sự cố gắng hết sức.”
Những bài học giản dị ấy theo con suốt cuộc đời, giúp con hiểu rằng tri thức không chỉ nằm trong sách vở, mà còn trong lòng kiên trì, trong niềm tin vào chính mình. Mẹ không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là người dạy con những giá trị quan trọng nhất của cuộc sống, rằng đôi khi, thất bại là bài học quý giá hơn cả thành công.
Thời gian lặng lẽ trôi, thu qua rồi lại đến, những ký ức bên mẹ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí con. Những buổi chiều lặng lẽ nghe mẹ giảng bài, những lần mẹ dắt tay con vượt qua thử thách tuổi thơ, tất cả đã trở thành hành trang vô giá cho con bước vào đời. Giờ đây, khi đã trưởng thành, khi đã đi qua bao nhiêu đắng cay, ngọt bùi của cuộc sống, con càng thấm thía hơn sự hy sinh lặng lẽ của mẹ. Không phải ai cũng có diễm phúc được học từ mẹ, người không chỉ là một cô giáo mẫu mực, mà còn là một người mẹ vĩ đại, dạy con không chỉ bằng lý thuyết, mà bằng cả trái tim.
Giờ đây, khi đã về hưu, mẹ lui về làm bạn với vườn tược, nuôi cá, chăm gà, nhưng mẹ vẫn là tấm gương truyền cảm hứng cho con mỗi ngày. Mẹ biết không? Ngày ấy, khi con cầm lá đơn thi vào trường sư phạm, nhìn xuống tờ giấy gói ghém cả mười hai năm học của mình, mắt con bỗng nhòe đi vì nghĩ đến mẹ. Mẹ cười, nụ cười đẹp nhất đời con và con biết mình đã chọn đúng. Đến tận bây giờ cũng vậy, con biết mình đã rất đúng, vì con đang đi tiếp con đường mẹ từng đi, đang gieo những hạt giống tri thức mà mẹ đã từng gieo. Tình thương, nhân ái, kiến thức và đạo đức của mẹ là vốn liếng quý giá nhất đời con.
Thiên đường trần gian hóa ra nằm ngay sau lưng mẹ!
N.T.T.T