- Nơi ở hiện nay: Hà Nội
ĐẤT NGHÈO
Sinh ra từ mảnh đất nghèo
Hình như ai cũng biết chèo biết bơi
Lên rừng chặt nứa Ngàn Trươi
Hình như ai cũng bè xuôi đôi lần
Bến Eo trăng rải trắng ngần
Hình như ai cũng có lần “tắm tiên”
Chín ngày chợ Nướt ba phiên
Hình như chẳng mấy ai quên được ngày
Gặp nhau một chuyến đò đầy
Hình như mắt ấy đến rày vẫn đen
Bờ tre khắc chữ ghép tên
Hình như cũng có đôi nên vợ chồng
Trưa hè cho đến chiều đông
Hình như mẹ vẫn lưng còng chiếc tơi
Nhà trôi nước ngập bời bời
Hình như cha vẫn nói cười như không
Bập bùng lửa trại ngoài sân
Hình như ai cũng góp phần chia vui
Đàn con khắp nẻo ngược xuôi
Hình như còn nhớ mẹ nuôi thuở nào
Sông vơi theo ngọn gió Lào
Hình như mùa hến vẫn cào suốt trưa
Lon cà vại nhút vại dưa
Hình như đã cũ chuyện xưa quê nghèo.
Hình như mình vẫn mang theo
Bao nhiêu chuyện cũ, cái chèo cái bơi
Cái dáng đất, cái hình người
Để nay nói lại từng lời với con.
Dấu xưa tìm lại vẫn còn
Bởi quê đã hoá tâm hồn đất ơi!
Bình minh - Ảnh: Trần Bình
BẾN VẮNG SÔNG QUÊ
Con sông quê như một tấm thân gầy
Khoác chiếc áo bãi bờ xanh quá rộng
Làn nước mỏng chiều về như đứng lặng
Thả hồn trong giấc mộng mấy ngàn năm.
Ngày ra đi không kịp đến với sông
Để thầm thỉ một đôi lời từ biệt
Xa quê hương dặm trường chinh mải miết
Vẫn trong lòng da diết khúc sông quê.
Con sông quê không có một triền đê
Nên thoải mái bên bồi bên lở
Ngay tên gọi cũng gợi về cái thuở…
Mới khai thiên lập địa: Ngàn Sâu.
Ôi con sông biết mấy tôi yêu
Tình yêu ấy trong đời tôi sớm nhất
Bao kỷ niệm êm đềm không thể mất
Mỗi khi về tôi lại thấy bâng khuâng
Chiều hôm nay trong bảng lảng hoàng hôn
Một mình tôi lẻ loi trên bến vắng
Trong giây phút tim tôi như đứng lặng
Bến nước quê mình giờ vắng vẻ thế sao?
Hè 2003