Nhân dịp kỷ niệm 98 năm Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam (21/6/1925 - 21/6/2023), Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm thơ của nhà báo Vũ Thìn, nguyên Trưởng phòng Chuyên đề, Đài PT-TH Hà Tĩnh, Hội viên Thơ, Hội liên hiệp VHNT Hà Tĩnh.
LẦN ĐẦU EM LÀM BÁO
Lần đầu tiên làm báo
Em về tận làng quê
Thấy nhà nông thiếu gạo
Mà lòng buồn tái tê
Một sáng em đến lớp
Nhìn lũ trẻ càng thương
Áo quần như xơ mướp
Bụng nhịn ăn đến trường
Đến công xưởng, nhà máy
Càng thương bác công nhân
Suốt một đời tất bật
Không trả hết nợ nần
Rồi một hôm dạo phố
Thấy nhà lầu, xe hơi
Trước sân con chửi bố
Bàn dân ngó nghiêng cười
Cuộc đời nhiều oan nghiệt
Ngang trái và bất công
Có đi nhiều mới biết
Bao nhiêu chuyện đau lòng
Lần đầu em làm báo
NHỚ NHÀ BÁO ĐINH NHO LIÊM
(Tưởng nhớ Nhà báo Đinh Nho Liêm, nguyên TBT Báo Hà Tĩnh)
Bước sang tuổi 80 tròn
Nghiệp văn, nghiệp báo vẫn còn đung đưa
Một đời dẫu dãi nắng mưa
Đằm lên trang báo, trang thơ tình người
Yêu dân, yêu Đảng, yêu đời
Mắt mờ, chân chậm vẫn ngời niềm tin
Thủy chung trọn vẹn nghĩa tình
Sống trong đời sống biết mình, biết ta
Thế rồi anh bước đi xa
Anh em, đồng chí mắt nhòa lệ rơi
Cuộc đời có được mấy mươi
Nghĩ về anh lại chơi vơi nỗi lòng
Ơi dòng Ngàn Phố xanh trong
Hương Sơn đất mẹ có trông anh về
Bao nhiêu năm tháng ly quê
“Đục, trong phải giữ sạch lề, người ơi!”
Anh đi để lại cho đời
Những câu thơ viết bằng lời trái tim...
CỘI NGUỒN HẠNH PHÚC
Em còn nhớ không, một thời nông nổi
Rời ghế sinh viên, chập chững vào nghề
Nhìn chị, nhìn anh, khát khao mong mỏi
Ước một ngày, mình sẽ được nhường kia
Nhớ những khi ngồi thức suốt đêm khuya
Phóng sự viết xong rồi lại xoá
Làm nghề báo mà như người xa lạ
Trước ngổn ngang câu chữ, khuôn hình
Đã chọn nghề rồi, là không thể cầu yên
Điều muốn nói, chưa hẳn là được nói
Khen hay chê, cũng có khi nông nổi
Công chúng bây giờ không thích chung chung
Càng viết, càng đi, lắm chuyện đau lòng
Một công trình mới xây, vừa xuống cấp
Một đứa trẻ, thiếu trường thành thất học
Người nông dân mất ruộng, lại tái nghèo
Như nai tơ ngơ ngác tập làm theo
Lạ lẫm quá ngày đầu đi làm báo
Nai thì hiền mà đời nhiều giông bão
Có lẽ nào, chẳng lẽ thế thôi sao!
Hãy đến tận cùng, chia sớt nỗi đau
Và ngợi ca những tình yêu đích thực
Mới hiểu hết, cội nguồn hạnh phúc
Khi cùng xương, cùng thịt với nhân dân...
Nghề làm báo
ĐÊM TRONG RỪNG VŨ QUANG
Có gì lạ mà sao run rủi quá
Đêm Vũ Quang, trăng sáng đến nao lòng
Tắc Kè ném lưỡi sau vòm lá
Rừng đại ngàn trầm mặc giữa thinh không
Suối tấu khúc bản nhạc rừng muôn thủa
Guồng nước quay, lách cánh tiếng xa đưa
Đêm Vũ Quang cứ đầy vơi nỗi nhớ
Đêm của ngàn xưa, đêm của bây giờ
Nghe đồng vọng tiếng dấy binh thủa trước
Thành cụ Phan rộn rịp bóng cờ đào
Tiếng nghĩa binh mài gươm giữ nước
Để bay giờ có đất rộng trời cao
Để bây giờ, ta mới được cùng nhau
Nằm ngắm trăng lên, ngồi chờ hoa nở
Rừng Vũ Quang, đêm nay huyền diệu quá
Suối cũng đa tình, anh đâu nỡ không em…
Khu bảo tồn Quốc gia Vũ Quang, tháng 5/2023
ĐÂY LÀ PHÁT THANH & TRUYỀN HÌNH HÀ TĨNH
Tiếng Hà Tĩnh mới nghe sao nằng nặng
Nghe nhiều rồi lòng thương nhớ khôn nguôi
Đây là Đài Phát thanh & Truyền hình Hà Tĩnh
“Em nói, tôi nghe, tiếng lẫn lời...”
Tôi theo em ngược dòng lịch sử
Mỗi miền quê một sự tích anh hùng
Hồng Lĩnh, Đèo Ngang, La Giang, Ngàn Phố
Triệu tấm lòng hướng về môt quê chung
Thương nhớ lắm những trưa hè nắng gắt
Người nông dân áo ướt đẫm mồ hôi
Bên bỉ kiên gan thay trời đổi đất
Cho mùa về phơi phới những niềm vui
Thương nhớ lắm người dân miền ngược
Nhận đất khoán rừng tính chuyện làm ăn
Những ngư dân vùng biển ngang, biển dọc
Đi lên từ vất vã khó khăn
Ôi Hà Tĩnh ấm no đang mở cửa
Nhớ công ai lo chuyển vụ, xoay mùa
Chắp niềm vui cho những thiên phóng sự
Trong bỗng trầm tiếng em đọc say sưa
Tiếng Hà Tĩnh sao thân thương đến vậy
“Tạm biệt” rồi mà vẫn cứ âm vang
Vẫn cứ muốn được nghe và được thấy
Một miền quê, muối mặn, cay gừng
Tôi đón nhận niềm tin từ cánh sóng
Như tình yêu không giới hạn đêm ngày
“Đây là Đài Phát thanh & Truyền hình Hà Tĩnh!”
Mỗi lần nghe mỗi lần lại thêm say.
Trần Vũ Thìn