Nguyễn Đăng Độ sinh năm 1966, quê quán: Thạch Tiến, Thạch Hà, Hà Tĩnh, là tác giả của nhiều tác phẩm mang dấu ấn hiện thực và trữ tình với một nội tâm sâu sắc, tinh tế. Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm thơ của anh.
TRỞ VỀ
Tôi tìm về ngõ nhỏ vườn xưa
Nơi ruộng lúa vàng bông trĩu hạt
Nơi cánh cò dập dìu câu hát
Lắng lời ru cánh võng thuở ấu thơ
Tôi tìm tôi tìm bạn phía xa mờ
Cánh đồng rộn tiếng tuổi thơ tinh nghịch
Mồ hôi trộn nụ cười vang chật ních
Bay ngang qua ánh sáng mặt trời
Đôi mắt biếc đong đưa ngày xưa có đợi
Căn nhà tranh còn ấm đến bây giờ?
Câu ví đò đưa bên vườn hoa chớm nở
Níu lòng người phiêu bạt phía trời xa
Tôi tìm về dấu cũ ngày qua
Bàn chân mẹ tím bầm bùn đất
Cha lam lũ một đời được mất
Bóng người đi gầy guộc thời gian
Tôi trở về gió lạnh rít miên man
Mưa từng hạt rơi thấm miền cổ tích
Nửa đời người phiêu bồng nơi đất khách
Lại gặp ấu thơ mình
khắc bóng xuống thời gian.
Trở về (Minh họa: Hoàng Đặng)
CỔNG LÀNG TUỔI THƠ
Về đây đứng trước cổng làng
Tự trong sâu thẳm mơ màng tuổi thơ
Cố hương còn có ai chờ
Trường xa mỗi sáng cỏ mờ hơi sương
Quê nghèo cất giữ lời thương
Tuổi thơ lặng giữa sắc hương ân tình
Lắng nghe từ đất yên bình
Ngỡ như tiếng vọng tự tình ngày thơ
Lối mòn vắng bóng người chờ
Đâu thời áo trắng hoa mơ nắng vàng
Bây giờ về trước cổng làng
Chợt nghe ngọn gió mơ màng hồn xưa.
Thương quê biết mấy cho vừa
Thương ta phiêu bạt có thừa nhục vinh
Cổng làng gói trọn ân tình
Là nơi lưu giữ bóng hình tuổi thơ
Ta đi độ ấy đến giờ
Cổng làng như vẫn đợi chờ người xưa…
HOA LÚA
Em gái thôn quê tóc cài hoa lúa
Mắt vương sương sớm
Cánh đồng hương thơm
Tình dâng say đắm, trong đáy mắt em
Nồng nàn câu ví, đậu trên môi hồng
Thánh thót trên đồng
Ngọt ngào như tiếng mẹ ru
Ngoài kia mùa thu, nghiêng chiều lúa trổ
Ôi cô thôn nữ
Mắt đọng nắng mai, lời ca say đắm
Quyện trong hương đất thơm nồng
Em gái thôn quê, tóc vương hoa lúa
Trăng qua bao mùa, thao thiết chờ mong.
CHÂN QUÊ
Cô em thôn nữ quê mình
Lưng ong môi thắm đẹp xinh nết người
Nụ cười nghiêng sắc hoa tươi
Má đào lấp ló áo tơi trên đồng
Ráng chiều vàng rượi mặt sông
Bóng em khuất phía ánh hồng chiều quê
Hoàng hôn dìu bước em về
Cỏ xanh ngút ngát chân đê mượt mà
Người quê thuần hậu thật thà
Hương thơm của lúa ngọc ngà của hoa
Sớm trưa câu ví ngân nga
Chân quê bến nước cây đa ân tình.
SÔNG LAM LÀ EM
Em là tên của dòng Lam
Buông mái tóc bay qua chiều mây trắng
Anh bảo em đẹp xinh môi hồng má thắm
Em thẹn thùng nỏ dám đâu anh
Em chỉ là con của núi Hống ngàn xanh
Mang hương vị mặn mòi của biển
Tình em là dòng Lam êm đềm miên viễn
Ở bên trời dìu dặt khúc ru ca
Đừng bảo em sành điệu kiêu sa
Cũng chẳng cành cao kiểu cách
Em ánh trăng trong vườn thơm thanh sạch
Không màu mè tô điểm phấn hoa
Em loài hoa đưa hương
qua muôn nhịp hải hà
Cô gái Nghệ mặn mà đằm thắm
Cái duyên thầm trong tình yêu say đắm
Trọng chữ tình chữ nghĩa thủy chung
Em là tên của một dòng sông
Thấm câu dân ca giận thương thương giận
Nghe câu ví ngả nghiêng câu hò vương vấn
Nghĩa quê mình ghi khắc xuống sông Lam
Mọi người bảo em sắc sảo đa đoan
Chẳng trộn vào đâu không đâu sánh được
Cái mơ mộng của bao điều ước
Chân chất đa tình son sắt thủy chung.
Em là tên của một dòng sông
Thấm câu dân ca lời ru của mẹ
Khao khát đến những chân trời đẹp đẽ
Hóa tâm hồn trong máu thịt cố hương…
Em bước đi trên phố vắng chiều mưa
Bầu trời trắng mưa nhòe mặt phố
Mái tóc nhung thả theo làn gió
Hạt mưa bay thấm ướt bờ vai
Chiều mưa này em sánh bước cùng ai?
Để ta nhớ dáng xưa bên chiều vắng
Câu hẹn thề trong tim sâu nặng?
Vẫn âm thầm run rẩy tháng ngày qua
Đã bao lần ta đi như khách lạ
Giữa mùa thu ngập lá vàng rơi
Con đường cũ giờ xa vời vợi
Em có còn vương vấn tuổi tròn trăng ?
Đã lạc nhau biền biệt bao năm
Ngỡ an phận với tháng ngày xưa ấy
Chợt thu vàng làm lòng ta run rẩy
Cứ cồn cào nỗi nhớ tháng ngày xa
Mưa mãi rơi buốt lạnh lòng ta
Chiều đang xuống mây mờ lạc bước
Xin đừng quên khoảng trời xưa xanh biếc
Hương tóc em quấn quýt mùa thu
Ta đang đi trong lời gió hát ru
Tháng mười đến thu về bịn rịn
Ôi mùa thương rực màu hoa tím
Mãi dềnh lên nỗi nhớ thuở tròn trăng.
(10/2023)
Ngã ba Đồng Lộc (Ảnh: Đức Hùng)
TÌM LẠI TIẾNG NÔI ĐƯA
Con trở về tìm lại tiếng nôi đưa
Bên khóm tre già trưa hè bóng rủ
Câu à ơi mẹ ru con ngủ
Năm tháng ấu thơ da diết quê nghèo.
Tiếng mẹ ru tạc đá mang theo
Ngang dọc những nẻo đường phiêu dạt
Lời ru nâng con qua thăng trầm đắng chát
Đến bây giờ còn in dấu chân non.
Tìm làm sao chiếc vé tuổi thơ con
Để ôm mãi vào lòng xứ Nghệ
Con đi qua muôn trùng dâu bể
Lại gặp mình trong trẻo tuổi mười lăm.
Cơn gió chiều thổi dọc tháng năm
Bên bến nước lắng lời ru đọng lại
Con ước mãi ngày xưa xa ngái
Để suốt đời nghe tiếng mẹ đưa nôi.
(8/2023)
NHỚ CAO NGUYÊN
Em ơi mùa đông đã về
Dã quỳ nở khoe sắc vàng rực rỡ
Em gái bản đắm mình bên ô cửa
Người xa rồi thương nhớ mãi chiều nay
Nắng cuối thu thuở ấy phút chia tay
Thơ anh viết nét chữ nhòa dang dở
Trời như rót ánh vàng bỡ ngỡ
Đến bây giờ nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên
Ôi Tây Nguyên mảnh đất không quên
Loài hoa dại như mặt trời thắp lửa
Mái nhà rông nơi chúng mình gặp gỡ
Ánh lửa bập bùng rực sáng giữa rừng cây
Ta trở lại với màu xanh nương rẫy
Tiếng nai kêu xao xác cả cánh rừng
Trăng rực sáng một màu rưng rức
Bóng già làng ngả xuống dọc thời gian
Mảnh đât yêu thương xanh ngút bình yên
Đan sợi nhớ sợi thương vào đất
Ta lại hát vang bài ca thật nhất
Giữa tình người tình đất đỏ Tây Nguyên.
(11/2023)