Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm của tác giả Phan Trọng Tảo
NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT NẮNG
Người đàn bà nhặt nắng sưởi ấm tim mình
rồi đi như mây chiều bồng bềnh cơn khát
Chị đi về phía mặt trời ồn ào nắng đốt
phía nhòe mờ tẻ nhạt hoàng hôn
Chị đi tìm tổ ấm giữa lạnh lẽo cô đơn
giữa vắng vẻ sơn lâm cái xô bồ thành thị
Bỏ qua mọi tục lụy tị hiềm sờn cũ
mọi câu hát xưa sợi lạt quấn phận đời
Chị ru đôi chân lận đận phận người
đôi chân biết đi và chưa hề ngừng nghỉ
Bước kiên gan giữa chai lì sỏi đá
đạp tan xích xiềng rào cản nan nguy
Chị đi…
đến tận cùng cơn khát
đến tận chân trời ong bay
Chị đi…
nhặt nắng bỏ lên tay
gom ủ ban mai nồng ấm men say
NGÀY BẮT ĐẦU KHI TIẾNG DẾ THÔI KÊU
Người ta bảo “không có mặt trời thì hoa không nở”
Chẳng hiểu sao dạ quỳnh lại trỗ hoa đêm
Chẳng hiểu sao con dế cũng đi tìm chồng
Lại ri rỉ buồn đêm sầu đông rụng lá
Đi tìm chồng cồn cào bươn bả
Đêm rét căm căm
Ướt đầm vệ cỏ
Muốn làm mẹ trong đêm mùa đông
Kiều diễm thế kia sao vượt cạn vào đêm
Như muốn trốn một điều chi rất thật
Tội chi trở dạ vào đêm rét mướt
Mai mặt trời lên lại nở có sao đâu
Gần sáng rồi vợ chồng dế gặp nhau
Đập cánh gọi chui vào hoa quỳnh rụng
Cuộn cái tổ dế mẹ nằm ấp trứng
Ngày bắt đầu khi tiếng dế thôi kêu
NƠI BỒ CHAO ĐANG HÓT
Chim bồ chao vẫn khấn vía làng
Con lóng ngóng về tìm bóng mẹ
Trên vách đất trống huơ như ngoài kia vệ cỏ
Chẳng thấy tăm hơi bóng dáng một người
Bếp cũng trống huơ tro vỏ trấu gà bươi
Nhà lạnh cóng tay mặc ngoài kia lửa hè đang đổ
Con vít ngọn tre gầy ghé lưng vào đứng tựa
Ngẩn ngơ trông gạch vụn phía đình làng
Tìm cây đa chú Cuội chỉ vào trăng
Hẹn buộc trâu xong cùng lên tìm miếu cổ
Chị Hằng ngủ điều hòa say sưa trong biệt thự
“Yếm đào trễ xuống dưới nương long”
Tìm bến đò xưa dưới bóng cầu vĩnh cửu bắc qua sông
Con đường xưa chìm sâu dưới bê tông dày nhựa thảm
Cao tầng áp lưng nhau vươn trời vi vu gió lộng
Trên hố bom xưa…làng làm giỗ một mân chung
Lâu không về ngỡ ngàng trước mấy chỏm lọ lem
Giờ là thương gia, tiếp viên kiều nữ
Chung tay nhau giúp làng đổi quê lên phố
Hỏi trâu mấy răng cứ đấm nhau cười
Bới chín tầng đất tìm lại giọt mồ hôi
Dưới bùn non nơi “bờ xôi ruộng mật”
Nơi sân gôn sải cánh cò tít tắp
Nháo nhác bồ chao lại khấn vía làng
Chị đừng tưới thuốc sâu cho em xin mấy ngọn khoai lang
Làng đừng chặt hết tre cho con xin về vót tăm trên phố
Đám rô ron lóc lên đường nhựa
Thở khí xăng để sống với đời
Tựa bóng tre tôi buôt miệng: Làng ơi!
Làng đừng lên cùng Thần Nông cuốc cày giờ hoen gỉ
Cúi xin làng một bát canh rau má
Đứng thẳng lưng để tôi sống làm người.
Ở ĐẢO LÝ SƠN
Mấy ngày dài “dằng dặc miền Trung”
Đường tân trang lắc lư nhịp sóng
Xe rướn ga trườn lên từng chặng
Cuối cùng rồi cũng đến Lý Sơn
Cho bỏ công tất bật dặm trường
Hối hả nhặt từng tiếng sóng
Hối hả bấm từng tấm ảnh
Giữa mênh mông đại dương
Hối hả đặt bàn chân khắp mười cây số vuông(1)
Thắp nén tâm hương ở chùa Âm Linh Tự
Nén dành riêng cho anh hùng tử sĩ
Xả thân giữ lấy Hoàng Sa, Trường Sa
Những nắm xương đáy biển xây mồ
Lướt trên sóng thấy lòng mình dậy sóng
Nhặt hạt cát ở đảo xa – nhặt hạt vàng trên biển
Gói chéo khăn cất kỹ đất ông cha
Uống ngụm sóng giữa biển đảo trời quê
Thấy máu mình mặn mòi vị biển
Bắc nhịp cầu nối bờ xa đảo vắng
“Tôi lắng nghe Tổ quốc gọi tên mình”(2)
______________
(1). Diện tích huyện đảo Lý Sơn gần 10km2
(2). Câu thơ Nguyễn Phan Quế Mai
Lý Sơn, 4. 2014
NHỚ ĐỒNG
“Lô cốt” áp vai nhau thi gan chọc trời
Tầng cao lạnh lùng thiêm thiếp
Đốt đêm lờ mờ những giàn đèn led
Hộp đêm bùng nhùng đom đóm, ma trơi
Lở lói không gian lô nhô pa nô xô bồ tiếp thị
Phân lô, chia mảnh nát cả bầu trời
Những ông bà na-nơ-canh lạnh lùng buông tay
“Im lặng là vàng”, cả đời không một điều thất thố
Ngọn tre làng quét chiều lên mái phố
Lọ lem rao bán cả đêm mưa
Sới vật áo cơm bày vẽ những trò đùa
Ảo thuật mánh mung phất cờ việt dã
Khóe mắt nhân gian như ráng chiều rực đỏ
Quét cái nhìn bốc lửa đốt cháy những dòng sông
Trong mơ hồ sương khói một cái cổng làng
Chầm chậm thổi gió đồng khua cánh võng
Đêm pha lê trăng vàng rơi chầm chậm
Vẳng tiếng rao khuya giật thột nhớ đồng
Làng biển Cương Gián - Ảnh: Quang Vinh
THĂM THẲM MIỀN QUÊ
Đem nỗi nhớ ướp vào men lá
Chiều sôi tăm sực nức hương quê
Thăm thẳm gió
Thăm thẳm xanh
Đồng quê trải lụa
Ngọn cỏ bâng khuâng da diết gọi mình
Trốn tìm mông lung trong vạt cỏ non xanh
Trứng chiền chiện mọc tóc xanh kỷ niệm
Ngày để chỏm gửi hồn ruột sóng
Trăn trở điều chi sông đầy
Câu ví giặm lướt sóng lăn dài
Giọng lẩy Kiều xôn xao hương lúa
Sen nguyệt hồ chảy vàng ngọn gió
Cánh diều xa rẽ nắng chở mùa sang
Đong đưa trên môi nụ mướp hoe vàng
Nắng trải chiếu vàng hoe hoa cải
Vành nón trắng nghiêng nụ cười đỏng đảnh
Mướt ban mai lúa con gái xuân thì
Chiều lại chiều lễnh loãng heo may
Gừng không cay muối thì chưa mặn
Hoa gạo tháng ba chưa thắm
Nhón gót chân hoang dã xa làng
Phố chật
Người đông
Gác trọ cô đơn
Gả nhà quê nghễnh ngãng
Mỗi ban mai đi về ánh sáng
Đi về phía mưa rơi
Miền quê thăm thẳm bời bời
Ngửa bàn tay tự hát