Nhân dịp kỷ niệm 114 năm ngày Quốc tế Phụ nữ (08/3/1910 - 08/3/2024), Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Doãn Việt.
NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI Ô
Những người đàn bà ngoại ô
Lặng thầm đi vào thành phố
Mang theo quả cà quả mướp
Mang theo muôn nỗi nhọc nhằn.
Họ chở màu xanh ruộng đồng
Lo âu buồn vui phấp phỏng
Mớ rau thương ngày nắng hạn
Bí bầu sợ buổi gió giông.
Họ chở ban mai xuống phố
Ngọn rau đọng ánh mắt ngời
Quả thơm hương đồng ngan ngát
Bán cả nụ cười giòn tươi.
Chợ phố ồn ào tất tả
Quán quầy đèn nến lung linh
Gánh rau chị bày lặng lẽ
Vẫn xanh một góc yên bình.
Bao nhiêu cho vừa mặc cả
Mớ rau
xanh
đến
vô cùng
Ơi người đàn bà xuống phố
Bán cả hương đồng ngoại ô.
.....
Gánh hàng rong (Tranh: Trần Nguyên)
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI VỚT TRĂNG ĐÊM
Người đàn bà đi vớt trăng đêm
Trăng vỡ ra luênh loang mặt nước
Bủa vào đáy sông những gì mất được
Kéo lên hạnh phúc,
dập dềnh.
Ơi người đàn bà đi vớt trăng đêm
Con thuyền mong manh như nửa vành trăng khuyết
Trăng trôi về ngày,
em trôi về đâu?
Trăng rải vàng mặt sóng đằm sâu
Dát vào em lân tinh vẩy cá
Đêm chìm yên ả
Những đợi chờ, thắc thỏm, lo âu...
Bình minh phiên chợ ồn ào
Con cá con tôm bếp ai ấm lửa
Đắt
Rẻ
Thấp
Cao
Mặc cả nào cho đúng
Mệnh giá người đàn bà đi vớt trăng đêm.
.............
ĐÔI GÁNH MẸ
Mẹ sinh ta,
đêm đồng quê vụ đói
Ngọn rau khoai xanh đét cặp vú gầy
Tiếng ta khóc khát cả vành môi mỏi
Mẹ tảo tần, gánh xuôi ngược giêng hai.
Đói no chi cũng trên bờ vai mẹ
Gánh tranh tro xuôi chợ Động, chợ Cừa
Gánh khoai cổ lên chợ Đình, chợ Vực....
Đôi vai oằn mẹ gánh dọc nắng mưa
Con đã đi những bước đường dài rộng
Nhẹ trên vai, rong ruổi cuộc giao trình
Mà đêm đến cứ chập chờn giấc mộng
Lối đi về, đôi gánh mẹ
chênh vênh.
Chiếc đòn gánh, cong trên vai gầy ấy
Cho con đi, thẳng tít tắp chân trời
Con đã biết, cuộc đời này nặng, nhẹ
Từ hai đầu đòn gánh ấy,
mẹ ơi!
Con nào biết lưng mẹ còng trĩu xuống
Vì nặng mang cả một biển tình thương
Đôi gánh mẹ, gánh hai đầu khát vọng
Đi từ trong canh sớm những đêm trường.
Nẻo quê cũ, lùi sâu vào năm tháng
Đời cho ta quên hết những ưu phiền
Nhưng thể nào không nhớ về quá vãng
Vết sẹo hằn vai mẹ gánh
còn nguyên.
......
CHẠM NGÓN TAY GẦY
Tôi về chạm ngón tay em
Gối lên tuổi mộng thuở mềm đôi mươi.
Bàn tay ấm những tiếng cười
Đan thành duyên phận trọn đời bền sâu.
Nắng mưa cơ cực dãi dầu
Đôi bàn tay ấy đã nhàu thời gian.
Đây rồi những ngón tay ngoan
Vén vun biết mấy lo toan tảo tần.
Từng đường chỉ sạm guốc gân
Đã chai đắng đót, đã hằn gió giông.
Khi buông để nhẹ gánh lòng
Khi cầm cho chặt bão bùng giật lay.
Miên man chạm ngón tay gầy
Nghe hơi lửa ấm dâng đầy bên anh.
...
CÁNH ĐỒNG VÀ MẸ
Lúa chưa kịp khô
Mưa đã trút nhọc nhằn lên vai mẹ
Mẹ như cánh đồng tháng năm không kịp thở để gieo vụ tháng mười
Mẹ gánh lúa về nhà
Con đèo gạo lên thị xã
Mẹ tưới mồ hôi xuống đất
Cấy hy vọng đời con.
Bao năm chưa về làng
Để mặc cánh đồng chiêm mùa lặn lội
Mẹ giờ tha thẩn tuổi già
Cánh đồng thay người cấy mới
Con vẫn xa như những ngày đèo gạo lên thị xã
Bỏ lại cánh đồng rạ rơm.
Con lâu chưa về làng
Không biết cánh đồng đang hẹp lại
Con đường lên thị xã
Mịt mờ ngoại ô.
Trưa nay bữa ăn ở phố
Bát cơm bốc khói quê nhà
Có phải cơm nấu từ gạo làng mình bởi những người cấy mới!
Bất chợt nhớ làng
Nhớ đồng,
Nhớ mẹ
Ôi cánh đồng như lòng mẹ
Bao dung.