Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ các tác giả đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 9/2023 (Phần 2).
PHAN VĂN CHƯƠNG
Mẹ Việt
Tóc mượt Hà Giang
chân Cà Mau phù sa ngấn biển
phập phồng nhịp thở Trường Sơn
tay mềm hải đảo
hai đầu giang sơn
đòn gánh cánh cung
mẹ hiền
Lạc Việt
trĩu bờ vai
vừa đi vừa mưa
cơn mưa dầm vắt sức
vừa đi vừa nắng
khô
ngời ngời đồng muối ánh lân tinh
đôi mắt
Tây hồ Thác Bà
eo thon bóng dáng ba miền
nồng nàn lam lũ
ngực thơm bờ bãi sầu riêng.
NGUYỄN VĂN HOAN
Còn
Còn bông mướp muộn với thu
Quả bồng vàng rộm đánh đu trên cành
Còn chiều với khoảng trời xanh
Mảnh mai sương tím giăng mành bờ tây
Còn hoàng hôn, gió lắt lay
Liêu xiêu dáng mẹ năm chầy ngõ quê
Còn vành trăng nhú ngọn tre
Vờ say chen hội vai kề bờ vai
Còn nương quảng vắng, dặm dài
Giấc mơ kí họa hình hài thuở xa
Còn đêm nhẩm đếm canh gà
Nge Thu thủ thỉ nhắc ta vào mùa
Tự cảm
Xào xạc lá thu rơi!
Lay lắt heo may lối cũ vắng người.
Hoàng hôn nép mình bên liếp tre gầy ngõ nhỏ
Thoáng bóng mẹ, bóng cha những ngày xưa khốn khó.
Và em - dáng nhỏ ngắm trăng suông mơ chuyện vợ chồng.
Nắng rót mật vào thu giục trái vườn chín mọng
Ngọn khói xanh rêu, hương lửa kiếp trầm luân.
Tiết khí quyện nhau - trời đất giao hoan
Chiếc võng thời gian nối hai đầu thu đến, hạ qua…
Tình muôn thuở ru ca mùa nhạt nắng.
Chìm vào khoảng lặng!
Cảm thức thu đang chạy dọc thân mình.
Hồi ức những mùa chiến chinh
Và đằng đẵng tháng năm lần tìm cơm áo.
Hạ vẫn còn huyên náo, thu đằm sâu ôm nỗi nhớ tím trời.
BÙI VIỆT PHƯƠNG
Hoa sữa
Hoa sữa thơm gờn gợn lưỡi dao
Những đêm bị thương, những ngày giấu mặt,
Em xa xôi như con đường tắt
Như tình đầu “mách nước” cho nhau.
Khiến những cành cây gục ngã khó gì đâu!
Nhựa uất ức còn hắc hơn hoa sữa,
Có những nụ đang cười, chẳng còn nhựa nữa
Có những hoa tươi đã rụng phía tim mình.
Phố dọc, chiều ngang, gót nhỏ phiêu linh
Tuổi này chờ nhau, như cầm dao đằng lưỡi,
Hoa sữa nhạt dần trong câu chuyện cuối
Em phải về, nuôi đêm trong tóc em.
Hoa sữa có vì ai, phố vẫn lên đèn...
TRẦN THỊ KIM HOA
Bi bô mùa thu
Bi bô mùa thu tiếng trẻ lên ba
trò đuổi bắt trốn tìm bất ngờ ôn lại
ngày mới trong veo hớn hở
50 năm trước những cô bé, cậu bé cũng đã từng
50 năm trước dòng sông hân hoan đi qua cánh rừng
thác nhấp nhô núi điệp trùng
mái lá lon xon
mùa non tơ không tì vết
50 năm những bĩ cực có lẽ chưa bao giờ nguôi
khúc đồng dao vụng về
lát cắt dao cau mỏng mảnh
lối mòn vòng vèo qua những đỉnh đèo
khu vườn lên ba vẫn con ong làm mật
cây xích đu liệng những cầu vồng
lã chã cát
xây lâu đài cổ tích
con đường lên ba bắt đầu trước cửa nhà
bi bô mùa xuân líu lo mùa hạ
răng na đen, bóng bưởi tròn
trăng thu rộn ràng phá cỗ
mùa đông ngọt ngào bọc trong tất ấm
giấc mơ Noel
mùa đông không lên ba, mùa đông râu trắng
cỗ xe nàng Bạch Tuyết ghé đợi bên hiên
ánh mắt lên ba háo hức thôi miên
thế giới đơn sơ hoan hỉ
trò đuổi bắt đánh vần
mùa thu trốn tìm nắc nẻ
Ngày nào xa lắm rồi
Người về nơi cuối trời
dòng sông qua thác ghềnh
chiều mênh mang bờ sóng
ngày nào xa lắm rồi
lời râm ran núi đồi
trời miên man màu nắng
thuyền về neo bến bờ
bàn tay mơ thác ghềnh
buồm căng đêm đầy gió…
vầng trăng treo mái đình
hằng đêm nương góc trời
ngàn thu giăng giăng màu nhớ…
ngày nào xa lắm rồi…
NGUYỄN DOÃN VIỆT
Tiếng ru trên đồng
Con về lội xuống đồng chua
Nghe trong đất thở nhịp mùa mẹ ơi
Nghe trong rơm rạ ạ ời
Cánh đồng cũng cất những lời mùa thu
Từ trong bùn đất mẹ ru
Hạt chiêm mưa dập hạt mùa nắng rang
Buồn vui đem giã đem sàng
Một đời mẹ với muôn ngàn câu ca
Con mang lời mẹ đi xa
Cánh đồng hút nẻo quê nhà bão giông
- Hãy như thân lúa trên đồng
Một đời đứng thẳng làm đòng nghe con!
Mấy ngàn năm học uốn bông
Là khi lúa chín trên đồng vàng mơ.
Bao năm tiếng mẹ ạ ờ
Bạc đầu chưa hết bến bờ lời ru
Con về lội xuống mùa thu
Mà nghe lại tiếng nôi đưa trên đồng.
Tìm lại mùa thu
Có một mùa thu long lanh trong mắt ai
Như đáy hồ in khoảng mây chiều cao vợi
Màu mắt ai nói hộ điều không nói
Cả những giận hờn trách cứ vu vơ.
Có một mùa thu xưa
Nắng rải trên đồng thênh thang cuối vụ
Buổi người đi gió bần thần qua ngõ
Hoa cỏ may nhiều đến kín lối ta qua.
Mùa thu này đã xa
Ta về ngác ngơ trên cánh đồng đầy gió
Con đê nhỏ hòa vào đường lớn
Hồn cỏ may vương vương.
Chiếc ao làng còn không
Cho ta tìm lại đám mây năm xưa lạc vào đáy nước
Tìm lại trên đồng đôi chim tha cọng rơm vàng cuối vụ
Tìm đám cỏ may nở đầy lối cũ
Tìm lại mùa thu long lanh trong mắt ai.
NGÔ ĐỨC HÀNH
Lạc hồn giữa phố
Ngày xưa anh ra đây
phố hồn nhiên chào mời
cơm nguội nở trắng con đường
biếc xanh
Gắp miếng đậu phụ
đứa nào cũng “Ồ à, trứng rán...”
tàu điện leng keng
xóm Phùng Khoang mở theo trang Kinh Thánh
Ngày em được sinh ra
tiếng bi bô tròn lẳn
trong đôi mắt anh ngồi dậy thiên thần
dã tưởng
Anh chờ em mai sau đủ lớn
đưa em đi ngắm lúa cánh đồng
ruộng Thanh Xuân mơ ước thanh xuân
môi em đòng đòng vừa ngọt
Thành phố treo bóng hoàng hôn
rực màu huyết dụ
nhớ miếng trầu bà nhai
năm tháng đò đưa võng ru tiếng sáo
Em lớn lên mỗi ngày
Hà Nội chật hơn
thành phố mỗi ngày thay thêm bộ cánh
chỉ có anh ngơ ngáo nhà quê
Bộn bề như thế
ngáo ngơ như thế
phố cơm nguội bây giờ thơm đồ ăn chay
ước mơ chẳng bao giờ xanh lại...
12/8/2023
Trung thu ở Trường Sa
Những đứa trẻ ở Trường Sa
nô đùa cùng ào ào gió biển
chưa biết cồn cào bạc tóc cả sóng
nhìn lên trời biết ngắm Ông Trăng
Đêm nay Trung thu
bố mẹ công kênh ra nhà văn hóa
trên tay đèn Ông Sao
"Chú bộ đội phát kẹo không, ba má?"
Rất nhiều đèn và hoa
đêm Trung thu khoác màu của lính
người lớn vây quanh niềm vui trẻ con
chuyền tay nhau má thơm đồng nội
Thế là vui
đảo Sinh Tồn rộn ràng cũng thế
Tết trẻ con niềm vui bộ đội
mai sau lớn lên theo chú giữ đảo nhà
Đảo tưng bừng hát ca
bàn tay lớn, bé
thầy giáo và phụ huynh đôi mắt rớm lệ
Trường Sa xa thân thương kết lại
Ông Trăng ở đây tròn hơn
tròn hơn trăng nội ngoại
giờ này ở đất liền ông bà đang mong gọi
gió hắt hơi thay nỗi nhớ thầm
Nếu có chút trầm ngâm
những vì sao cùng kéo quân tháng Tám
các cháu bé Trường Sa
giờ phá cỗ đợi chờ luôn hồi hộp
Giữa biển khơi râm ran trống ếch
chú bộ đội nhà mình múa sư tử, múa lân
Trường Sa xa
Mà quá đỗi gần
13/8/2023
HỒ MINH THÔNG
Cánh đồng
(Vùa Vu Lan tặng mẹ)
Những đứa trẻ chạy chấp chới trên cánh đồng
Hôm qua vừa gặt
Từng gốc rạ xù xì màu nâu nhấp nhổm
Nước xát dưới bàn chân
Nghẹn ngào kể với lũ trẻ về những hạt thóc trĩu nặng vừa mới hôm qua còn nghiêng móc câu trong gió
Những đứa trẻ đuổi bắt reo hò
Chúng mơ về những bông lúa hôm sau bật lên từ gốc rạ
Vài con cua đồng ló cổ, giương mắt rồi lại nép mình vào hang tối
Chim ngói mùa thu ngơ ngác nhặt đôi hạt thóc rơi chìm lún xuống bùn lầy
Chiều nay
Mẹ tôi bước mộng du trên cánh đồng rã rượi
Tưởng bàn chân mình là trẻ thơ
Tưởng tóc mình là lúa nhú ra từ gốc rạ
Tưởng mắt mình là mắt cua ló ra từ hang tối
Tưởng ai gọi tên mình sau những gánh lúa vừa xa
Gốc rạ già nua cánh đồng
Mắt mẹ già nua màu khói
Lũ trẻ tưởng chúng là những con chim ngói
Thả giấc mơ mùa thu lên những hạt thóc gầy.
Mùa chao nghiêng
Lúa chín vàng cả núi
Chuyển dạ cả cánh đồng
Mẹ gánh gồng mép ruộng
Chân trần mang nón tơi
Lúa cong hình móc câu
Lưng mẹ cong đê vắng
Nắng trưa hình thẳng đứng
Đổ đầy vào tóc mây
Hay tại bởi ta say
Hương mật thơm của ruộng
Mùa gặt bỗng chênh chao
Trên cánh cò sải rộng
Bóng mẹ đổ nghiêng nghiêng
Chân trần cong mép ruộng…
NGUYỄN THẠCH ĐỒNG
Chợ Cầu
Chợ Cầu nức tiếng Dinh Cầu
Ta về nàng gửi một bầu rượu thơm
Tay nâng mà dạ lâng lâng
Trách cơn mưa vội ướt dầm đò ngang
Xa nhau độ mấy mùa trăng
Còn nghe sóng sánh ánh rằm nàng trao
Rằng thơm từ buổi hôm nao
Rằng say từ thuở câu chào làm duyên
Kìa như phía ấy trăng lên
Kìa như lấp lánh sao đêm đang cười
Còn đây Sông Trí êm trôi
Còn đây con sáo hát lời sang sông
Ai ơi, một chén rượu nồng
Cho người còn đợi còn mong chợ Cầu...
Lính đảo Sơn Dương
(Tặng các chú bộ đội đảo Sơn Dương yêu quý)
Hồn nhiên dạt dào như sóng
Nụ cười lính đảo trong veo
Hiền như vầng trăng của mẹ
Lính cười sóng biển như reo
Long lanh như là hạt nắng
Gieo lên hoa lá cỏ cây
Sức trai Sơn Dương bừng dậy
Lính đảo như cây đảo này
Lính đảo cười rung vách đá
Át đi bão tố phong ba
Lính đảo hát vang biển cả
Đảo khơi sóng nước là nhà
Cười lên Sơn Dương trẻ mãi
Thanh xuân đảo nhỏ là đây
Hát lên Sơn Dương vững chãi
Lính đảo súng chắc trong tay
Sơn Dương mọc lên từ biển
Sinh cùng Hoàng Sa, Trường Sa
Tấc đất biển trời Tổ Quốc
Giang sơn gấm vóc ruột rà
Đất nước neo bên bờ sóng
Có hòn đảo nhỏ Sơn Dương
Nơi đây bao người lính trẻ
Neo mình giữ đảo yêu thương...
(Đảo Sơn Dương, 06.6.2023).
NGUYỄN THẾ HÙNG
Nhiều khi muốn ngủ giữa ngàn cây
Nhiều khi muốn ngủ giữa ngàn cây
Tận đến thu sau lá phủ đầy
Chẳng cần bia mộ không hương khói
Ước làm rượu nhạt để giun say
Người đã vì ta những tháng ngày
Thói đời hiu hắt gió lắt lay
Đâu phường mua bán nghênh ngang bước
Vẽ mặt đeo râu trọn vai hề
Ta đã vì người nên đi trọn
Những bước nhân gian viễn biệt buồn
Nào đâu trăng ấy đêm từ mộng
Để sáng mai ra một chớm hờn
Nào đâu môi ấy đêm Từ Thức
Lạnh cả nhân gian, lạnh cả hồn
Ta nhớ một lần suối mưa tuôn
Trời nghiêng người lả bóng cây già
Bên lầu Hoàng Hậu người dựa cửa
Lớp lớp hoàng hôn lớp lớp mây.
Em có về kịp trước đông sang
Heo may từng đợt không ngơi nghỉ
ngoài kia sương khói đã giăng màn
em có kịp về trước cơn bão tố?
yếm rách có còn ngăn lối sang?
Một thời cùng nhau mưa nguồn chớp bể
cùng hướng tâm trước Phật từ bi
từng vụng dại để rồi vụng dại
từng ghét nhau để lại ghét nhau
Trong cửi lạnh chim còn đi tìm bạn
độc huyền cầm như vạc kêu sương
sông ngoảnh mặt không một lời từ biệt
vội vàng qua như ga xép tàu nhanh
Một tiếng hú còn trả ta tiếng hú
một thuyền lui còn để lại dấu dầm
mắt môi đã... giờ sao không còn nhớ
mơ hồ như sói tru trăng…
Ơ kìa rét đã luồn qua khe
cây nghiêng cành trút lá đợi thanh minh
vẳng trên không tiếng bầy chim di trú
Em có về kịp trước đông sang?