29-12-2018 - 14:48

Chùm thơ của nhiều tác giả

Tạp chí Hồng Lĩnh số 148 giới thiệu chùm thơ của các tác giả Ngô Đức Hành, Quỳnh Như, Nguyễn Thị Duyên, Nguyễn Xuân Trung, Nguyễn Thanh Truyền, Nguyễn Minh Khiêm.

NGÔ ĐỨC HÀNH

 

Miền Trung và tôi
 
                                                                                       
Miền Trung sinh ra tôi trong giọt mồ hôi
tháng hạ đất gan gà sắc bong cật nứa
có giáp hạt tong teo
có gió Lào rộp cong trong từng hơi thở

em hôn giọt mồ hôi tôi
chi mà thơm rứa
giọt mồ hôi mẹ dụm dành bao thuở
em không chê láng bóng da dầu

miền Trung quàng lên tôi giọt của sắc màu
mùa hanh hao đụn rú
ngàn Hống chênh vênh tháng ngày đen đúa
cơm nắm muối vừng ngang hông

tôi tìm em gặp dấu chân tiên
miền Trung nhoài mình ra hướng biển
mẹ chờ cha bạc đầu con sóng
phụ tử tình thâm đất nước giống nòi

miền Trung cõng đất nước bằng đòn triêng, đòn gánh
bước chân thần tốc Quang Trung đi đánh giặc
đọc trang Kiều miền Trung vào câu hát
mẹ nặng lòng nên ví giặm ngàn năm...
giọt mồ hôi miền Trung
thơm thơm cỏ mật
phanh phui lưng cha nón mẹ thắp đầy ớt
lứa đôi say tình trên đôi môi cay

em yêu tôi chặt nắm bàn tay
giọt mồ hôi vỡ oà thành nước mắt
tôi tặng em miền Trung dằng dặc
không có gì dài bằng chờ đợi nhau

em ôm giọt mồ hôi tôi
lựng thơm nức nở
                             13/10/18

 

QUỲNH NHƯ

 

Mưa đêm
 
                                                                                       
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Ngoài hiên tý tách rối bời ruột gan
Giọt buồn nhỏ mãi không tan
Giọt vui chạm đất vỡ tràn ướt đêm
Lòng ta thấm những hạt mềm 
Theo mưa buốt giá thâu đêm chạm ngày
Nỗi trời mưa nắng đổi thay
Nỗi người ấm lạnh vơi đầy tháng năm!
Mẹ giờ ở cõi xa xăm
Lòng con từng đợt mưa dầm tái tê!

 

NGUYỄN THỊ DUYÊN

 

Ngày thức dậy cùng đóa tường vi
 
                                                                                       
Nỗi buồn
Nằm lại trên ô của màu xanh
Những vết sơn màu xanh
Phủ bức tường quá khứ 
                               đủ làm tôi lãng quên!

Một ngày
Niềm vui trôi nhanh như vệt nắng ngang chiều lầm lũi
Cái chạm tay cũng đủ giật mình
                                rơi rớt nỗi buồn hồ như quanh đây không có ai bắt gặp?

Tôi thành người hành khất
Xin niềm vui nhỏ nhoi của chính mình
Gom thành những mảng sáng tối
Trên bức tường loang lổ xanh kia

Giá như ai đó đừng đến
                       Buông lời tổn thương rồi đi
Tôi sẽ đặt bức tranh nhiều hoa nơi thềm cửa
Đợi bước chân về trong xào xạc lá mùa thu.

Hôm qua,
Tôi thức dậy khi đóa tường vi đã nở!

 

NGUYỄN XUÂN TRUNG

 

Nắng sông quê
 
                                                                                       
Tôi trở về tắm nắng sông quê
Lòng cuộn sóng vỗ về bao kỷ niệm
Con sóng viền lở bồi bao lưu luyến
Nắng nhuộm bãi bờ đỏ nặng phù sa . .


Đường ven sông níu bước chân ta
Quê tỏa nắng (Hay dòng sông tỏa nắng)
Cây gạo đỏ rụng bời bời bến vắng
Nón nghiêng vành cặp sách cũng đầy hoa...

Bao năm rồi tôi tạm biệt quê xa
Lòng tỏa sóng neo con đò bến đợi
Gạo vẫn đỏ vẫn một màu đỏ ối
Đường ven sông bóng nắng có phai mờ?
                                                           28/10/2018

 

NGUYỄN THANH TRUYỀN

 

Chiều nay ngồi mát cùng cha
 
                                                                                       
Tuổi thơ con quen với dáng cha gầy 
cầm cây rựa nhìn lên bụi tre những ngày tháng Bảy
Lựa những thân tre chằng giữ để nhà mình đủ sức trụ lại bão mưa
Phát những ngọn tre có thể quật qua mái nhà quét hết tranh hết ngói
Khi ấy tiếng ve khắc khoải níu mùa…

Tuổi thơ con quen với những câu chuyện chiến tranh cha kể biết bao lần
mấy mẹ con thường nhìn nhau cười tủm tỉm
những câu hát gửi bà mẹ nuôi quân còn nghe bịn rịn
những tên đất tên người, tên đạn tên bom…
Cha nâng niu những lá thư của các chú, các o 
những buổi nông nhàn thường lần giở lại
lật những trang thư như trở về con đường trường chinh mê mải…
Tháng Bảy, ngoài đồng tím sắc hoa mua...

Lớn lên, hằn in trong con là dáng cha tấp tễnh cày bừa
Là tiếng cha đùa: bom Mỹ chỉ làm mình xước thịt ù tai, 
mấy cái lá tre trên mái nhà lại khiến mình gãy cẳng(!)...
Mấy mùa tháng Bảy nhặt thưa trông ngày trông tháng, 
trông dáng mẹ tất tưởi sớm hôm, 
những cơn đau lặn dần, 
cha lại lên nương xuống ruộng
Khi ấy mùa mưa bắt đầu, nước ngập cả vào sân, vỗ vách nhà oàm oạp…

Con đi làm, lấy vợ sinh con làm trai làm thầy làm cha… 
tất bật những trang đời không kịp viết nháp
Tóc cha giờ sáng lên màu cước, 
cha và những người già nghiêng tai nghe nhau, 
cầm trang báo lắc đầu những trang chữ li ti không đọc được,…
Buổi trở trời hiện trên gương mặt cha cái cau mày buốt nhức
Những đứa con của con hát cùng cha những bài Trường Sơn, 
cha ngồi duỗi chân nơi bờ mương tay vẫn khoát nhịp quân hành thân thuộc
Chiều nay con ngồi mát cùng cha…

Ngồi bên cha, con nghĩ gần nghĩ xa
Nghe bài ca tháng Bảy…
                                          Tháng 7.2017

 

NGUYỄN MINH KHIÊM

 

Mẹ Đốp
 
                                                                                       
Chịu mày đấy, mẹ Đốp  ơi!
Váy mình cứ bốc miệng người bỏ vô
Giữa đình thân độc, thế cô
Chửi người… mặt cứ tỉnh khô như là…
Bụng quan, bụng quỷ, bụng ma
Mày thâu tóm hết. Thật là cao tay!
Từ thằng tỉnh đến thằng say
Tao ngờ cái dải yếm mày nó khôn
Giết người để tiếng cười chôn
Cái mõ giả vía, giả hồn mày thôi

Nhất mày đấy, mẹ Đốp ơi
Ngày xưa giá rộng sân chơi đến gìờ
Chắc tao cũng chẳng bất ngờ
Thấy từ trong ấy bò ra khối thằng
Mình mày lập một bảo tàng
Với một cái váy vén ngang giữa đình

_____________________

Hình ảnh sử dụng trong bài được lấy từ nguồn Internet

. . . . .
Loading the player...