Nhà thơ Nguyễn Ngọc Phú nguyên là Phó Chủ tịch Hội VHNT Hà Tĩnh - Tổng biên tập Tạp chí Hồng Lĩnh, hiện là Ủy viên Hội đồng Thơ (Hội Nhà văn Việt Nam). Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ mới nhất của anh đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 3 năm 2020.
Nhà thơ Nguyễn Ngọc Phú
Sinh năm 1959 tại: Thạch Kim - Lộc Hà - Hà Tĩnh
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Tốt nghiệp Học viên KTQS và Trường Viết văn Nguyễn Du (Khóa 5)
Nguyên là Phó Chủ tịch Hội VHNT Hà Tĩnh - Tổng biên tập Tạp chí Hồng Lĩnh
Hiện là Ủy viên Hội đồng Thơ (Hội Nhà văn Việt Nam)
Tác phẩm: Đã in 9 tập sách trong đó có 7 Tập thơ và Trường ca
Giải thưởng: Đã nhận 6 giải thưởng Văn học Trung ương và 3 giải A (Giải thưởng VHNT Nguyễn Du )
CỎ THIẾU PHỤ
Thời trinh nữ như giọt sương long lanh chạm đất là tan
Cỏ -Thiếu - Phụ lan đến ngày hạ huyệt
Nước mắt vỡ ra thành: Tấm - Voan - Hạnh - Phúc . .
CẦU HỒN
Sau lễ cầu hồn
Rắc hoa xuống biển
Rắc muối xuống biển
Rắc gạo xuống biển . .
Muối tan
Hoa nổi
Gạo chìm
Kiếp người ai rắc
Cho mình bén nhau . .
KHÔNG ĐỀ
Chín đến như trái cây
Có khi còn bỏ vỏ
Nát nhàu như ngọn cỏ
Nâng đỡ ta cuối đời
Sỏi có làm ta trượt
Vẫn chỉ là sỏi thôi . .
CON - ĐƯỜNG - CÁ
Cha là mảnh vỡ của đêm dậy đi từ rất sớm
Những tấm lưới mọc khói trên vai cha còn ngái ngủ
Ngái ngủ những tiếng gà vừa gáy vừa nấc
Mọc khói những cơn ho giữa những đốt xương sườn
Ngái ngủ những mái chèo vừa bơi vừa ngáp
Mọc khói chiếc cần câu vừa buông vừa bắt
Mọc khói những cây buồm vừa ngã vừa mọc
Không mọc lên từ sông
Khói mọc lên từ sóng
Không mọc lên từ những cánh đồng...
Không bú mớn, không vỗ về cá chép miệng thông điệp cho nhau qua
bong bóng trổ mùa
Bong bóng dẫn ta qua ngõ hẹp của những số phận thở bằng mang và ép
bằng phổi
Ta là chú cá bị vặt trụi lông, bị khóa chặt vây, bị rút hết xương vật vờ
trôi trên chăn bông đệm mút thở bằng máy điều hòa
Cho ta trở về bằng con - đường - của - cá
Về với những uốn lượn đường cong, những rong rêu mê man,
những đam mê kiệt sức
Lại nở bùng hoa mưa, lại tưng bừng sặc nước
Ngọt như chưa từng ngọt
Mặn như chưa từng mặn
Thẩm thấu vào ta qua những lỗ chân lông mọc cỏ...
Những người đàn ông trở về trên đôi chân chống cà kheo
Họ đánh đáo mình trong ngầu ngầu bọt sóng
Họ gieo vào số phận
Những người đàn ông mặn vào nhau
May có cánh buồm đang thì con gái
May có chiếc kim đan mảnh mai qua mắt lưới
May có nước ngọt, may có cơn giông
Để lúng búng cơm sôi
Để trưa ngồi giặt nắng
Biển giặt họ vào kiềm...
Trở về những người đàn bà cắm chiếc lược đồi mồi ngập vào răng ký ức
Ký ức mịn và đen
Người đánh lưới vào ta mỗi tối
Mỗi tối những thiếu phụ vừa đi vừa choàng khăn
Dưới lớp nhung đen những chiếc vảy cá ánh lên màu kim tuyến
Cuối chân trời trăng lặng lẽ cầu kinh...
Tôi có những hoàng hôn độc bình
Lặn xuống cánh - đồng - của - cha thăm thẳm
Hoàng hôn - chiếc độc bình chín rạn
Màu gốm nào của tôi
Chiều ngấm men vào đá
Trong huyết quản những đứa con của gió
Lá phổi tôi nứt vỏ ngỡ ngàng
Biển hỏi tôi:
- Anh có kinh nghiệm gì
Khi chống bè vượt thác?
- Tôi chống bằng trực giác!
Biển hỏi lại:
- Còn sào?
(Những cây sào chằng có ích gì trên biển
Những đôi giày đế cao chẳng có ích gì trên biển
Bọt bong bóng xà phòng chẳng có ích gì trên biển)
Chúng tôi biết tốt vào nhau
Tán cây xòe ra đến đâu
Rễ cây mọc chùm đến đó
Chúng tôi biết đi đường mây
Khi nhầm vào lối cỏ
Chúng tôi biết về bước gió
Khi lạc vào Bến Mê...