Tạp chí Hồng Lĩnh số 225 phát hành tháng 5/2025 trân trọng giới thiệu Truyện ngắn Đóa hồng chơi vơi của Tác giả Linh Châu
Đóa hồng chơi vơi
Truyện ngắn
PHAN LINH CHÂU
Sáng sớm, biển còn ngái ngủ trong làn sương mỏng. Diễm bước chậm dọc bãi cát, để gió biển mơn man lên má, nhẹ như một cái chạm vô tình. Cô yêu những buổi sớm như thế này, thật vắng lặng, trong trẻo, và có cảm giác như cả thế gian đang lắng lại, chỉ để mình cô nghe được tiếng thì thầm của sóng. Ánh nắng đầu ngày trải nhẹ như tơ lụa trên mặt biển, khiến từng gợn sóng lấp lánh như được dát bạc. Diễm đứng lặng giữa làn nước trong veo, đôi chân trần vùi trong lớp cát mềm, mát lạnh. Rồi bất chợt, một sinh vật nhỏ nhắn lướt qua đầu ngón chân cô, rực rỡ như một giấc mơ chưa kịp đặt tên. Chú cá khoác lên mình sắc xanh huyền ảo, vừa trong vắt như bầu trời, vừa lấp lánh ánh ngọc bích. Nó không e ngại, nhẹ nhàng chao lượn quanh chân cô như một điệu vũ dưới nước, để lại những vòng sóng nhỏ lan dần, tan vào lòng biển rộng . Diễm khẽ cúi xuống, lòng tràn đầy kinh ngạc lẫn thích thú. Cô chưa từng thấy một chú cá nào đẹp đến thế, một sinh linh bé nhỏ giữa đại dương mênh mông.
Diễm lặng nhìn chú cá nhỏ lượn quanh chân mình, lòng dâng lên một ước muốn trẻ con, giá như cô có thể mang nó về nhà, giữ nó trong một bể nước trong veo, để mỗi ngày được trò chuyện, được ngắm nhìn sắc xanh tuyệt diệu ấy mãi mãi. Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, cô đã hiểu... Chú cá thuộc về biển cả, nơi những con sóng hát ru và bầu trời rộng lớn ôm ấp nó. Nếu bị nhốt trong một không gian xa lạ, thiếu đi đại dương vỗ về, thiếu những con sóng dìu dắt, nó sẽ lụi tàn, lặng lẽ mà chết. Giống như cô... Một cánh chim lạc giữa bầu trời xa lạ, một đóa hoa bị ngắt khỏi cội rễ, héo tàn trong những bức tường giam cầm.
Diễm đẹp, một vẻ đẹp cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tựa như một đóa hoa kiêu sa nở rộ giữa khu vườn thượng lưu. Là vợ của một thiếu gia giàu có, cô sống trong căn biệt thự nguy nga, nơi những chiếc đèn pha lê lấp lánh tựa ánh sao, nơi mọi thứ đều được bao bọc trong xa hoa và lộng lẫy. Tủ quần áo của cô đầy những bộ váy lộng lẫy từ những thương hiệu xa xỉ, mỗi đôi giày dưới chân đều là một tác phẩm nghệ thuật. Những buổi tiệc hào nhoáng, ly rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn chùm, những ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh. Diễm như một nữ hoàng trong thế giới của những giấc mơ phù hoa. Cô là niềm mơ ước của biết bao cô gái, là hình mẫu của một cuộc đời viên mãn.
- Về thôi em yêu. Bữa sáng sắp bắt đầu rồi. Em ra đây từ khi nào không nói làm bọn anh tìm mãi.
Giọng Phong trầm ấm vang lên giữa không gian biển sớm, kéo Diễm ra khỏi những suy nghĩ mơ màng. Anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng lên vai cô rồi lại quay sang nhóm bạn, bàn về lịch trình chuyến du lịch hôm nay.
Diễm khẽ rùng mình, không hẳn vì lạnh, mà vì một cảm giác trống rỗng len lỏi đâu đó trong lồng ngực. Cô chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt luyến tiếc dõi theo chú cá nhỏ vẫn đang lượn lờ trong làn nước xanh biếc. Một cơn sóng nhẹ lướt qua, thân hình bé nhỏ ấy dần xa khuất, rồi biến mất giữa lòng biển sâu. Diễm bước đi, đôi chân vô định trên cát.
Tiếng nhạc xập xình vang vọng trong không gian xa hoa, hòa lẫn với tiếng cười nói và những ly rượu sóng sánh ánh vàng dưới ánh đèn chùm rực rỡ. Diễm khẽ chớp mắt, men rượu lan dần trong huyết quản khiến đầu óc cô trở nên chếnh choáng. Phong nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, dẫn cô đi qua những nhóm người đang trò chuyện rôm rả. Cô biết, với anh, cô chỉ là một món trang sức lộng lẫy cần tỏa sáng bên cạnh. Những người đàn ông ngoại quốc lịch lãm nâng ly, nói điều gì đó với nụ cười ẩn ý. Diễm không hiểu hết những lời họ nói, nhưng cô đoán được, có lẽ là những lời khen ngợi về vẻ ngoài của cô, về chiếc váy quyến rũ, về thần thái kiêu sa mà cô đang khoác lên mình như một chiếc mặt nạ lấp lánh.
*
Lớp phấn son nặng nề trôi dần theo dòng nước ấm, để lộ khuôn mặt phờ phạc trong gương. Diễm thở phào, như vừa trút bỏ một chiếc mặt nạ rạng rỡ mà suốt cả ngày nay cô buộc phải đeo. Khuôn mặt phản chiếu trước mắt vẫn đẹp, nhưng không còn ánh hào quang giả tạo dưới ánh đèn tiệc tùng, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi đến hư hao.
Cô kéo chiếc chăn ấm lên, mong được chìm vào giấc ngủ yên bình, nhưng cánh cửa bỗng bật mở một cách thô bạo. Phong bước vào, hơi men nồng nặc, nụ cười khanh khách đầy ngạo nghễ.
- Cô diễn tốt lắm. Ngày mai cũng phải tiếp tục như thế.
Hắn nâng cằm cô lên, những ngón tay kẹp chặt đến mức khiến cô đau rát. Ánh mắt hắn vằn lên tia chế giễu lẫn chiếm hữu. Và rồi bàn tay ấy trượt dần xuống, lần mò một cách thô lỗ, khiến sống lưng Diễm lạnh buốt như có một dòng nước băng chảy qua.
Cô khẽ đẩy hắn ra theo bản năng, nhưng ngay lập tức, một cái tát giáng xuống mặt cô, mạnh đến mức cô thấy cả tai ù đi. Nhưng cô không hề khóc. Chỉ là quá quen mà thôi. Cô lẳng lặng đứng dậy, bước vào phòng tắm, không thèm ngoái lại.
- Tôi chưa tắm. Tôi cần nghỉ ngơi. Anh yên tâm. Mai tôi sẽ làm tốt.
Giọng cô đều đều, không có cảm xúc, như một diễn viên chuyên nghiệp đã quen với kịch bản lặp đi lặp lại. Nước xối ào ào lên người, cuốn trôi tất cả - mồ hôi, nước mắt, hay có lẽ là cả chính cô, đang tan biến dần trong cuộc đời xa hoa mà lạnh lẽo này. Lớp kem nền nhòe dần theo dòng nước nóng, để lộ tấm lưng trần hằn đầy dấu vết của những lần phản kháng bất thành. Những vết bầm tím, những vết cào xước cũ chưa kịp mờ đi, nay lại chồng thêm những vết thương mới. Diễm nhìn mình trong gương. Không phải một người phụ nữ kiêu sa trong bộ váy hàng hiệu. Không phải một “bà thiếu gia” được bao người ngưỡng mộ. Chỉ là một con rối xinh đẹp bị giam cầm trong chiếc lồng son hào nhoáng, bị giật dây theo từng ý muốn của kẻ mà cô gọi là Chồng.
Nếu cô không vô tình gặp hắn ngày ấy…
Nếu bố mẹ cô không bị hắn giăng bẫy để mắc nợ một khoản tiền khổng lồ…
Nếu hôm ấy cô đủ dũng khí bỏ trốn… có lẽ cuộc đời đã không rơi vào nanh vuốt của một con ác thú.
*
Diễm thích hoa hồng. Không phải những bông hoa hồng được bó lại cầu kỳ trong những hộp quà sang trọng, cũng không phải những đóa hồng kiêu sa trong những bữa tiệc xa hoa. Cô yêu những bông hồng nhung trong vườn nhà mình, tự do vươn mình dưới ánh mặt trời, từng cánh hoa đỏ thắm như những ngọn lửa nhỏ kiên cường trước gió.
Khoảnh vườn sau nhà là nơi duy nhất cô cảm thấy an yên. Ở đó, không có những bữa tiệc ồn ào, không có những ánh mắt săm soi, không có những cái chạm khiến cô rùng mình. Chỉ có cô và những đóa hoa. Cô thích ngồi đó hàng giờ, lặng lẽ ngắm nhìn những bông hồng rung rinh trong nắng, những giọt sương đọng lại trên cánh hoa long lanh như những viên ngọc nhỏ.
Và ở đó, cô lén viết nhật ký của cuộc đời mình.
Những trang giấy trắng thấm đầy những nỗi niềm mà cô chẳng thể nói ra. Những con chữ là lời thủ thỉ duy nhất cô có thể bày tỏ với chính mình. Cô viết về những giấc mơ xa xôi, về những "nếu như" chẳng bao giờ thành hiện thực. Cô viết về tự do, về một ngày nào đó có thể rời khỏi chiếc lồng son ngột ngạt này.
Mỗi lần hiếm hoi được phép trở về nhà, tất nhiên là dưới sự giám sát chặt chẽ của giúp việc, Diễm luôn mang theo một bó hồng nhung đẹp nhất. Cô không thể mang gì hơn ngoài những đóa hoa – những cánh hoa đỏ thắm như tấm lòng cô còn sót lại giữa cuộc đời xa lạ này. Cô đặt chúng lên bàn trà, trong chiếc bình sứ cũ kỹ mà mẹ cô vẫn hay dùng. Cô mong rằng khi cha mẹ nhìn thấy những đóa hoa này, họ sẽ nhớ về cô, nhớ về cô gái nhỏ từng quẩn quanh bên họ, chứ không phải "bà thiếu gia" xa lạ mà họ buộc phải gả đi để đổi lấy sự sống còn.
Cô biết họ chưa bao giờ thôi day dứt.
Mẹ cô thường tránh ánh mắt con gái, bận rộn rót chén trà cho cô nhưng tay run run. Cha cô im lặng, mái đầu bạc đi nhanh hơn trước. Không ai nhắc về quá khứ, không ai dám chạm vào hiện tại. Chỉ có mùi hoa hồng len lỏi trong căn nhà cũ, vấn vít như một ký ức đẹp đẽ mà cả cô và họ đều không thể nào quay lại.
- Hoa đẹp lắm, con gái à…
Cô gật đầu. Nhưng trong lòng lại chua xót nghĩ rằng, nếu không có những món nợ oan nghiệt kia, có lẽ cô đã có thể ở lại đây lâu hơn, thay vì chỉ như một vị khách ghé qua cuộc đời cha mẹ mình.
*
Diễm có thai. Thông báo của bác sĩ như một cơn bão quét qua những ngày tháng vốn đã u ám của cô. Cô lặng người nhìn chằm chằm vào que thử, hai vạch đỏ chói mắt như một vết dao cứa sâu vào tâm trí. Một sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong cô – giọt máu của kẻ mà cô căm ghét, kẻ đã giam cầm cô trong cuộc hôn nhân ngột ngạt này.
Cô muốn từ chối nó.
Đã bao lần, những ý nghĩ điên cuồng bủa vây lấy cô, thì thầm vào tai cô những lối thoát. Cô đã lén trốn đứng ở cửa phòng khám, ngón tay siết chặt chiếc túi xách như muốn bấu víu vào chút lý trí còn sót lại. Cô đã từng đặt tay lên bụng, tự hỏi liệu có phải chỉ cần kết thúc tất cả ở đây, cô sẽ được giải thoát? Nhưng rồi… cô không thể.
Có điều gì đó giữ cô lại. Một cảm giác mong manh nhưng mạnh mẽ hơn cả nỗi tuyệt vọng. Đứa trẻ này… vô tội. Nó chưa từng làm gì sai. Nó không chọn sinh ra trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, cũng không chọn có một người cha tàn nhẫn và một người mẹ đầy oán hận. Nó chỉ lặng lẽ tồn tại, như một nhành hoa nhỏ vô tình mọc lên giữa vùng đất cằn cỗi.
Những đêm dài không ngủ, cô ngồi bên ô cửa sổ, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Cô không biết tương lai rồi sẽ ra sao. Nhưng có lẽ, lần đầu tiên sau bao năm, cô có một lý do để tiếp tục.
Phong lại say!
Hắn loạng choạng đứng giữa phòng, đôi mắt đỏ ngầu, hơi rượu nồng nặc tỏa ra khiến Diễm thấy buồn nôn dữ dội hơn cả cơn nghén đang hành hạ cô. Hắn gầm lên như một con thú bị chọc giận, bàn tay siết chặt ly rượu như thể chỉ cần một cử động mạnh, chiếc ly sẽ vỡ tan dưới sức mạnh của hắn.
- Cô làm tôi mất mặt trước khách!
Hắn gằn từng chữ, giọng nói đầy căm phẫn. Với Phong, Diễm chẳng khác gì một quân cờ trong ván cờ danh vọng mà hắn đã sắp đặt sẵn. Hắn là thiếu gia giàu có, kẻ luôn muốn mình xuất hiện trên các trang báo với hình ảnh hoàn hảo, là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, có một cuộc hôn nhân trong mơ với cô gái nghèo xinh đẹp. Diễm là nàng Lọ Lem may mắn, còn Phong là hoàng tử trong câu chuyện cổ tích mà xã hội vẫn tung hô. Một câu chuyện cổ tích được dệt nên không phải bằng tình yêu, mà bằng những toan tính lạnh lùng.
Diễm lùi dần về góc tường, toàn thân run lên khi thấy Phong đưa tay tháo chiếc thắt lưng da. Cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Đã sáu năm nay, cô quá quen với những cơn thịnh nộ của hắn, quen với từng vết thương hằn sâu trên lưng, trên tay, thậm chí cả những nơi mà chẳng ai có thể nhìn thấy. Nhưng hôm nay… cô không chỉ có một mình. Cô ôm lấy bụng, giọng ngắt quãng:
- Tôi xin anh… đừng…
Lần đầu tiên trong sáu năm, cô mở miệng van xin hắn. Nhưng Phong chẳng quan tâm. Chiếc thắt lưng vun vút giáng xuống, mỗi nhát đánh như xé nát chút kiên cường cuối cùng của cô. Cô ngã khuỵu xuống sàn, nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt trên tay, trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô không khóc vì đau. Cô khóc vì tuyệt vọng. Nếu còn ở đây, con cô rồi cũng sẽ lớn lên trong địa ngục này.
Ông Tới, người gác cổng già lâu năm tại biệt thự vội vã chạy đến, đôi tay già nua nắm lấy cánh tay Phong:
- Cậu chủ, nếu tiếp tục… sẽ có án mạng đấy!
Phong khựng lại. Hắn thở hồng hộc, ánh mắt đỏ ngầu như con thú hoang bị kích động tột độ. Trong giây lát, không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Diễm đang co quắp trên sàn, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng. Phong siết chặt nắm đấm, cơn giận vẫn sôi sục trong lồng ngực. Nhưng rồi, như thể vừa nhận ra điều gì đó, hắn nhếch mép cười khẩy, vứt mạnh chiếc thắt lưng xuống đất, giọng lạnh như băng:
- Nhốt cô ta vào phòng! Từ nay, khi chưa có lệnh của ta, không được phép bước ra ngoài!
*
Lá ngoài vườn đã nhuốm màu vàng, từng cơn gió heo may lùa qua khung cửa sổ, đem theo mùi đất ngai ngái của mùa thu. Diễm lặng lẽ ngồi bên ô cửa, ánh mắt mơ màng nhìn xuống khu vườn hoa hồng nhung mà chính tay cô vun trồng. Những bông hoa vẫn nở rực rỡ, đỏ thắm như màu máu… Cô đưa tay áp lên bụng, nơi một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần. Liệu đứa bé có phải sợi dây trói buộc cô mãi mãi với kẻ bạo tàn ấy không? Hay đó là tia hy vọng duy nhất giữa cuộc đời tối tăm này? Một chiếc lá vàng rơi xuống mái hiên, khẽ chạm vào mặt đất rồi lặng lẽ nằm im. Diễm chợt nhận ra, con người cũng như chiếc lá, đến lúc phải lìa cành… nhưng ít ra, lá được rơi theo cách mà nó muốn. Còn cô thì sao?
Đã hai ngày rồi, cô không thể nuốt nổi thứ gì. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ chết dần chết mòn… như một bông hoa thiếu nắng, thiếu nước, thiếu tự do. Xoạch! Trong mơ màng, cô nghe tiếng bước chân ai đó, bước đi rất vội về phía mình.
- Chạy đi con!
Bàn tay thô ráp của ông Tới siết chặt lấy tay cô, kéo bật dậy khỏi chiếc ghế bên khung cửa sổ. Cả người cô chao đảo, nhẹ bẫng như thể vừa bị nhấc ra khỏi một cơn mộng mị triền miên.
- Nhưng… còn ông? - Giọng cô nghẹn lại, lạc đi trong hơi thở gấp.
Ông Tới lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, sâu hun hút như vực tối. “Ta còn một món nợ phải đòi…”
Ngoài kia, gió thu vẫn thổi, xào xạc những tán lá vàng. Xa xa, cổng sau đã mở. Con đường tự do ngay trước mắt. Diễm siết chặt vạt áo, đôi mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên sau sáu năm, cô lao ra ngoài, băng qua màn đêm, chạy về phía con đường chưa biết trước… nhưng ít nhất, đó là con đường của chính cô.
*
- “Tin nóng đây! Thiếu gia nhà họ Đường bị sát hại trong đêm! Hung thủ là một người gác cổng!”
Tiếng rao vang lên giữa khu chợ tấp nập. Đám đông đổ dồn về phía cậu bé bán báo, xì xào bàn tán. Diễm và cha mẹ đang trên đường lẩn trốn, ngồi ăn vội bên quán ven đường. Nghe tin ấy, cả ba khựng lại. Cô sững sờ, đôi đũa trượt khỏi tay, rơi xuống đất. Những ngón tay lạnh toát, run rẩy.
-“Không thể nào… Ông Tới…”
Hôm sau, khi báo chí công bố bức thư được cạnh thi thể Phong, cô mới hiểu, ông từng có một đứa con gái, xinh đẹp như cô, từng là người hầu trong nhà họ Đường. Một buổi sáng, người ta vớt được xác cô trên khúc sông gần đó, quần áo tả tơi, đôi mắt đã khép lại vĩnh viễn. Ngày hôm ấy, ông Tới đã lùng sục khắp biệt thự. Ông nhớ lại về chiếc xe lạ đỗ sân sau đêm qua, rồi rời đi vội vã nhưng nghĩ là bạn cậu chủ nên ông không suy nghĩ nhiều. Ông lại nghĩ đến bàn tay con gái khi được kéo lên từ lòng sông, vẫn nắm chặt một chiếc cúc áo. Một chiếc cúc không lẫn vào đâu được, chỉ có trên bộ trang phục của thiếu gia nhà họ Đường. Bao nhiêu năm qua, nỗi đau ấy luôn âm ỉ cháy, đợi một ngày bùng lên thành lửa.
Diễm siết chặt tay, ngước mắt nhìn về phía xa. Trời đã về chiều, vầng dương đỏ rực như một vết son hằn lên nền trời xám. Ánh hoàng hôn phủ lên mọi thứ một màu vàng cam dịu nhẹ, len lỏi vào những mái hiên cũ kỹ, trượt dài trên con đường gập ghềnh phía trước. Gió thổi qua, mang theo mùi lúa chín từ cánh đồng xa. Ở nơi nào đó, một vùng đất yên bình đang chờ họ. Một mái nhà, một cuộc sống mới, nơi họ không còn phải sống trong sợ hãi. Diễm hít sâu, lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy trái tim mình nhẹ hơn.
Mặt trời đang dần khuất sau dãy núi, nhưng cô biết, một ngày mới rồi sẽ lại bắt đầu, mang theo hy vọng và những điều tốt đẹp phía trước.
L.C