18-05-2017 - 23:51

Bên hồ sen nhớ Bác

Năm 2012, Hội liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Tĩnh xuất bản tập sách " Bên hồ sen nhớ Bác". Xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ rút ra trong tập sách này của các tác giả:Phan Thế cải, Diệu Chi, Xuân Hoài, Nguyễn Quốc Huy, Nguyễn Văn Minh, Minh Nho, Quỳnh Như, Duy Thảo, Bùi Quang Thanh, Trần Vũ Thìn, Dương Thế Vinh.


  
PHAN THẾ CẢI
 
NHÀ CỦA BÁC
 
Đơn sơ lắm có gì đâu
Ngôi nhà nho nhỏ xôn xao nắng về
Mong manh một chiếc giường tre
Đung đưa chiếc võng còn nghe ru hời
Bác Hồ ơi, Bác Hồ ơi
Ngắm từng vật nhỏ nhớ Người đi xa
Phản kia để cạnh góc nhà
Mâm con, đũa cả đậm đà lòng thương
Bưởi vườn ngan ngát đưa hương
Hàng cau thấp thoáng soi gương bầu trời
Ra về lòng những bồi hồi
Ngõ nhà in dấu chân Người con đi
Nam Liên 3-1975
 
 
DIỆU CHI
  ( Đức Thọ)
 
ĐỒI CÂY ƠN BÁC
( Tặng xã Sơn Lĩnh)
 
Đồi cây ơn Bác ta trồng
Sáng soi gương nước trưa lòng ánh dương
Sớm chiều phát rẫy làm nương
Nặng tay gồi lúa lòng thương nhớ Người
 
Gió xao ngọn lá trên đồi
Tưởng nghe nhịp bước chân Người về thăm
Tháng 8/1988    
 
XUÂN HOÀI
 
QUÊ CHUNG
             
Bỗng nghe tiếng nói trăm miền
Khi con bước đến làng Sen, làng Trùa
Lối vào nhà Bác đơn sơ
Bên hàng râm bụt, bên bờ phi lao
Bước chân bè bạc năm châu
Đứng gần nhau, xích gần nhau, lối này
Thời gian là chính hôm nay
Mà không gian cả chuỗi ngày sao nguôi
Ba gian nhà lá, nghèo thôi
Chiếc chõng tre, Bác ra đời ở đây
Bên khung cửi nhỏ ngày ngày
Gió còn đưa chiếc võng này Bác ơi!
Giọng ru xứ Nghệ “À ơi!...”
Nhìn câu hát cũ bồi hồi trong con
Biết lời nào của nước non
Đã cầm tay Bác thuở còn ấu thơ
Đồng xa lúa đã kín bờ
Con cò trắng muốt thẫn thờ bay bay
Tiếng ai ru cháu trưa này
Cây cam, cây mít đứng say quanh nhà
Nước con nghìn dặm đường xa
Chúng con về chật một nhà Bác ơi!
Một quê chung của muôn nơi
Khoảng trời của những khoảng trời khác nhau.
 
                   Nam Đàn, 8- 3- 1975
 
 
 NGUYỄN QUỐC HUY
 
BÁC VỀ THĂM QUÊ
             
Vẫn bộ áo nâu quen thuộc
Đôi dép cao su bốn mùa
Bạc phơ chòm râu gió mát
Bác về thăm lại quê xưa....
 
Làng Sen- Hương sen toả ngát
Bác tìm đi lối ngõ quen
Bạn bè ai còn, ai mất?
Bồi hồi Người nhẩm gọi tên
 
Còn đó hàng rào Dâm Bụt
Võng chao theo nhịp gió đồng
Mái lá, tường tre, sân đất
Hồn quê như níu bước chân
 
Tháng Năm con về quê Bác
Ngỡ như Bác mới vào thăm
Giếng nước xưa còn trong vắt
Theo chân Bác thấm mạch nguồn...
 
                 Làng Sen, tháng 5/ 2005
 
 
NGUYỄN VĂN MINH
 
TRƯA LÀNG SEN QUÊ BÁC
             
Trưa hè gió mát làng Sen
Hỡi ai đã đến đừng quên nơi này
Vẫn hàng dâm bụt mọi ngày
Mà sao lòng thấy ngất ngây lạ thường
 
Hương thơm nội cỏ trên đồng
Phả vào vị ngọt mà lòng như say
Ngọt ngào câu ví cầm tay
Người đi- người ở chua cay đã từng
Sao mà nhớ quá đi thôi
Giấc mơ cũng thấy chân trời Bác qua
Hình như ngọn gió cũng ca
Bạch đàn chải tóc đậm đà trao duyên
Những vành nón trắng chao nghiêng
Nụ cười ai tưởng dành riêng cho mình
Cây đa toả bóng sân đình
Vẫn như còn thấy bóng hình thương yêu.
Dẫu rằng cũng một mái nghèo
Một vùng quê đậm biết bao ân tình.
 
 
MINH NHO
 
HIỂU ĐIỀU DÂN MONG ĐỢI
             
Tháng năm về- lòng con thêm nhớ Bác
Ảnh Bác treo sáng cả căn nhà
Ánh mắt hiền nhìn con như suối mát
Soi cho con tiếp bước đường xa
 
Mỗi việc Bác làm- mỗi lời Bác dạy
Chúng con luôn ghi nhớ trong lòng
Bữa cơm thường tương cà xứ Nghệ
Cùng nông dân tát nước trên đồng
 
Lời hứa với dân không hề sai hẹn
Ngày Tết tìm thăm những mái nghèo
Bác mời gọi bao tài năng đức độ
Về Tổ quốc cùng vượt mọi gieo neo
 
Giờ đất nước đang ngời trong hạnh phúc
Hối hả công trường- Nhà máy dựng xây
Biển thân yêu dâng đầy dầu, cá
Hạt lúa vàng thơm tận trời Tây...
 
Trong màu đỏ vinh quang có đốm đen tội lỗi
Bao trái tim đang lạnh hơi đồng
Tham nhũng, cựa quyền, quan liêu, vô cảm
Vẫn bình thân cao ngạo giữa công đường
 
Thắp nén hương lên bàn thờ Bác
Khói thơm vờn tóc trắng màu mây
Vầng trán rộng hiểu điều dân mong đợi
Đất nước cần để sáng những đường bay...
                               5/ 2010
 
 
QUỲNH NHƯ
 ( Thạch Trị- Thạch Hà)
    
GHI Ở KHU LƯU NIỆM BÁC HỒ
             
Con đến nơi Bác đến năm nào
Bình minh lên Thành Sen vươn trong nắng
Mảnh đất này năm xưa Bác đứng
Khu lưu niệm Người thơm ngát hương sen
 
Con biết Bác Hồ chẳng thích phô trương
Người không ưu những điểm tô hào nhoáng
Nên chẳng có những tượng đồng trong mưa nắng
Chiếc cầu tre Người đứng nói bao tình...
 
Thành Sen xưa- thuở Bác đến quê mình
Dãy phố nghèo nhà tranh chật hẹp
Người đã dạy: “Phải chiến đấu cho tự do độc lập
Phải công bằng... Hà Tĩnh phải nổi bật lên!
 
Vâng lời Người Hà Tĩnh đi lên
Thành phố trẻ như lời Người xanh mãi
Như bông sen chưng cất hương đồng nội
Cho tên phố, tên người trẻ mãi sức thanh xuân
 
Mùa xuân này đi giữa Thành Sen
Bình minh lên phố phường trẻ lắm
Con ngỡ trên đài cao Bác Hồ đang đứng
Chỉ đường lên hạnh phúc ấm no.
 
 
DUY THẢO
 
BÊN HỒ SEN NHỚ BÁC
             
Khu vườn này xưa ấm tình mái lá
Hương sen đưa thanh thản sớm mai hè
Những khóm chuối quây quần vươn nõn lá
Mát lối đường, đón đợi Bác vào quê
 
Năm mươi năm đi tìm đường cứu nước
Vọng lời ru, chạnh nhớ tiếng mẹ hiền1
Ngày trở lại, thương quê nghèo Hà Tĩnh
Bác vào thăm trước lúc ghé Kim Liên2
 
Ôi tình nghĩa Người bao la biển cả
Gác riêng tư, lo việc lớn cho đời
Thương dân đói, Bác thăm già hỏi trẻ
Chạnh niềm xưa, Bác nhắc bệnh đầu voi3
 
Tới hội trường, Bác đi xe “hai bánh”4
Về nghỉ trưa, bộ quần áo nâu sồng
Ra cầu ao, Bác che đầu quạt lá
Mặt hồ vui sóng gợn toả mênh mông...
 
Năm mươi năm, nay hồ xây bán nguyệt
Hương sen còn phảng phất lối vườn Tiên
Lời Bác dạy sáng trên dòng bia đá:
“Hãy làm cho Hà Tĩnh nổi bật lên”
 
Dạ thưa Bác, vâng lời Người bảo
Dân đã vui trước biến đổi quê nhà
Lòng yêu Bác hòa chung lòng yêu Đảng
Đảng vĩnh tồn trong đổi thịt, thay da
 
Trong ngon dẻo bát cơm thơm giống mới
Điện tỏa đi xóa ngăn cách sang hèn
Trong trang sách mở tầm cao trí tuệ
Trong lòng người biết phải trái, trắng đen
 
Dân với Đảng như cành liền với cội
Đảng với dân như sông gắn thượng nguồn
Lời Bác dạy: Nhớ lấy dân làm gốc
Phải đâu là để tô thiếp vàng son
 
Xin ai chớ mượn điều nhân danh Đảng
Nhân danh Dân kiếm lợi lộc cho mình
Đem chức tước vào thị trường mua bán
Lấy uy quyền ra đánh đổi niềm tin...
 
Khu vườn này, ao sen xưa còn đó
Chiếc cầu giờ ván bắc dáng y nguyên
Ngắm ảnh Bác nhắc chúng con lời hứa:
Phải “Làm cho Hà Tĩnh nổi bật lên”.
 
                 Thành Sen, 1999
 
1 

(1) Xa nhà chốc đã mấy niên/ Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con
(Nhật ký trong tù- Hồ Chí Minh)
(2) Ngày 15- 6- 1957 Bác Hồ vào thăm Hà Tĩnh trước khi về thăm quê nhà Kim Liên (Nghệ An) lần đầu tiên sau 50 năm xa cách.
(3) Bệnh sưng đầu gối thời thuộc Pháp lúc Bác theo cha vào Huế
(4) Đi bộ 2 chân (câu nói vui của Bác)
 
 
BÙI QUANG THANH
 
CA KHÚC THÁNG 5
 
Từ tháng năm xa xôi
Bác ra đời giữa lòng đất nước
Tiếng võng tre giọng mẹ đầy nước mắt 
Tổ quốc ngập chìm trong thương đau.
 
Ôi những tháng năm khản tiếng ve sầu
Như tiếng kêu dưới gót giày xâm lược
Trưa nồng sặc sụa mùi lũ giặc
Bông sen Tháp Mười nghẽn màu trắng trong.
 
Cả ba miền máu chảy thành sông
Dân tộc ta rũ bùn lầy đứng dậy
Vị lãnh tụ sinh tháng năm ngày ấy
Đọc tuyên ngôn giữa nắng cháy Ba Đình
Bốn ngàn năm đất nước lại hồi sinh
Việt Nam - Hồ Chí Minh
Tổ quốc sáng ngời lá cờ đỏ và ngôi sao vàng năm cánh
 
Kháng chiến chín năm thần thánh
 Những đoàn tàu Nam tiến hối hả hành quân
Chạy suốt thời gian, chạy suốt không gian
Tháng năm rộn ràng tiếng súng
Tháng năm ngập tràn chiến thắng
Tháng năm sinh nhật Bác Hồ
Tháng năm rừng Việt Bắc đỏ rợp bóng cờ
Nước Lô Giang đen bầm máu giặc
 
Tháng năm – Pơ Lang thắm rừng Tây Nguyên bất khuất
Sen Tháp mười thơm ngát bài thơ
Tháng năm lúa chín vàng bờ
Phượng đỏ những mái trường kháng chiến
Chín năm rồi, tháng năm lại đến
Điện Biên – tin đại thắng vọng về
Giặc Pháp cúi đầu trước mũi lưỡi lê
Trưa tháng năm nắng về sắc ngọt...
 
Đất nước tạm thời chia cắt
Dòng Hiền Lương nén chặt niềm đau
Mây tháng năm dừng lại đầu cầu
Đăm đắm nhìn về trong nớ
Dãy Trường Sơn chúng toan chia hai nửa
Bằng súng và bằng bom?
 
Bộ đội lại hành quân vào Nam
Những cán bộ của chín năm đánh pháp
Chân chưa mỏi dù đầu hai thứ tóc
Nửa bạc nhớ ruộng vườn - nửa xanh nhớ miền Nam
Những chiến sĩ tân binh trẻ măng
Ba lô no tròn nắng
Ngâm thơ Bác giữa chừng trận đánh
Ru võng làm thơ đêm rừng già
Tháng năm trăng tròn nâng nỗi nhớ bay xa
 
Hai mốt xuân về đất vẫn nở hoa
Hai mốt năm cả nước là mặt trận
Lời Bác gọi sau mỗi lần chiến thắng
Trên từng chặng đường xác thù đầy vơi
“ Thần sấm”, “ Con ma”, “ Pháo đài bay”...rơi
Lửa sáng đường xe ra phía trước
Đất hoá chiến công - biển hồng sóng nhạc
Giải phóng miền nam
 
Đã qua rồi những tháng năm gian nan
Cha anh ta nhịn ăn mà đánh giặc
Mũi chông tre chống lại nòng đại bác
Tấm lưng trần cản đường xích xe tăng
Giữa mùa xuân 1975
Đại quân ta từ bốn  bề Tổ quốc
Tiến về Sài Gòn quân đi dậy đất
Những binh đoàn vinh quang
 
Sài Gòn ơi, bao năm trời ta nhớ ta thương
Mẹ em ta sống giữa bầy giặc dữ
Lưỡi lê Mỹ xỉa vào từng góc phố
Trời đô thành ngập ngụa cờ ba que
Sài Gòn ơi khi mỗi tháng 5 về
Thành phố lại nhắc thầm tên Bác
Thương Sài Gòn hăm mốt năm trời khao khát
Thắng lợi rồi được đón Bác vào thăm.
 
Ta về Sài Gòn đầu tháng 5
Khi sen Tháp Mười nở hồng mặt nước
Lưỡi lê ta cắm vào tim lũ giặc
Sài Gòn đỏ rực cờ và hoa…
 
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 15/5/1975
 
 
TRẦN VŨ THÌN
 
TRONG KHU LƯU NIỆM BÁC HỒ
    
Sáng nay con đến bên người
Nghe bâng khuâng một khoảng trời thành Sen
Bồi hồi con ngước nhìn lên
Gặp đôi mắt Bác dịu hiền biết bao
Ngắm vầng trán rộng thanh cao
Thoả lòng con được ước ao gặp Người
Cầu ao, bến nước đây rồi
Hàng cau, bụi chuối một thời Bác qua
Bữa cơm đạm bạc dưa cà
Vị quê Hà Tĩnh mặn mà, Bác ơi!
Đến đâu cũng thấy Bác cười
Bác khen Hà Tĩnh đất, người giỏi giang
Muốn đánh thắng giặc xâm lăng
Phải đoàn kết, phải kiệm cần dựng xây
Muốn no ấm phải chung tay
Lòng dân, ý Đảng ai lay chẳng rời
Bao năm Bác đã xa rồi
Quê hương giữ trọn những lời Bác khuyên
Đời như có Bác ở bên
Chí thêm vững chí, lòng thêm vững lòng
 
Cao xanh một cõi thinh không
Đứng bên Bác, thấy mênh mông đất trời.
 
 
DƯƠNG THẾ VINH
(THCS Hoàng Xuân Hãn- Đức Thọ)
 
NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ NGƯỜI
             
Học tập Bác sống trung thực giản dị
Đồng cam với dân, cộng khổ với dân
Không nói một đường làm một nẻo
Mọi việc dựa vào dân là bài học vỡ lòng
 
Sinh thời Bác Hồ rất ghét phô trương
Thăm đâu đó thường tình đi công tác
Kỵ tiệc tùng, trống dong cờ mở
Xong việc rồi giở cơm gói ra ăn
 
Người không ưa lý luận dài dòng,
Họp hành huyên thuyên dây cà dây muống
Người nói trọng tâm những điều dân muốn
Và những yêu cầu với công bộc của dân
 
Người dặn cán bộ miệng nói tay làm
Việc nhỏ việc to dĩ công vi thượng
Với cấp dưới nghĩa tình độ lượng
Với cấp trên không bỡ đợ xum xoe
 
Kỳ diệu thay văn hoá Bác Hồ
Giản dị, đơn sơ mà suốt đời ta chưa hiểu hết
Mỗi độ tháng năm về ước mong da diết
Gía như Người còn sống đến bây giờ.
 
                                           19/05/2011
 
 
Bảo Phan ( chọn và giới thiệu)
. . . . .
Loading the player...