08-08-2012 - 09:14

" Chú Nhện đu bay" của nhà văn Phan Trung Hiếu

Nhện con ẩn mình dưới chiếc lá mập mạp của một khóm hồng. Dưới tán lá cây này, chú thấy thật bình yên. Chiếc lá chỉ nhỉnh hơn cái tai mèo một chút nhưng là chỗ để Nhện tránh nắng trú mưa. Từ đây, chú tha hồ ngắm trời ngó đất. Bấy lâu, chú chàng chẳng mấy quan tâm đến công việc mà họ nhà Nhện vẫn thường làm, ấy là việc đặt bẫy để săn bắt lũ ruồi muỗi làm thức ăn qua ngày. Hôm nay thì khác, Nhện con quyết định đặt mẻ lưới đầu tiên trong đời.

Chờ cho chiều nhạt nắng, Nhện con mới bắt đầu vào việc. Nhớ lời mẹ dặn, nó cố sức thót bụng nhả tơ, ghim chặt một đầu vào mép lá. Đ­ược biết những sợi tơ trong bụng đủ sức bảo hiểm cho những cú treo mình nh­ng nhìn xuống chiếc lá phía d­ưới cách cả mấy gang tay, Nhện con vẫn thầy sờ sợ. Nhắm nghiền mắt lại, chú dứt mình lao xuống. Chỉ tiếng gió vi vút bên tai. Khi chú hé mắt nhìn thì chiếc lá đã hiện ra tr­ớc mắt. Không kịp, cú hãm đà quá muộn màng khiến Nhện con bị rơi thẳng xuống mặt lá. Thật may, chiếc lá dày m­ượt ấy chỉ làm nó bị nảy lên một chút. Bám đ­ược vào mặt lá, Nhện con loay hoay tìm chỗ móc tơ. Đoạn chỉ tơ mỏng mảnh đ­ợc kéo thẳng băng giữa hai chiếc lá. Ngẫm nghĩ một lát, chú lẳng lặng bò ng­ược lên theo chiếc cầu tơ. Lại một cú nhảy nhằm vào chiếc lá ở thấp hơn về phía bên trái. Ghìm chặt tốc độ nhả tơ, nhiều lúc Nhện con bị treo lơ lửng giữa không trung. Phải nhả tơ thêm từng đoạn ngắn nữa, chú mới bám đư­ợc vào mặt lá. Chú nối một góc nhọn, rồi một hình tam giác. Trong lòng cái tam giác đ­ược làm bằng chỉ tơ ấy, bằng những cú nhảy ngắn, Nhện con đã làm xong bộ khung khá chắc chắn cho tấm l­ưới của mình. Từ đó, chú chỉ việc bò qua bò lại, móc tơ thành từng ô, từng vòng đều đặn. Trông Nhện con chả khác gì một ng­ười thợ dệt sành sỏi. Từng tí một, chiếc l­ưới tơ tròn trịa dần hiện ra những vòng tròn đồng tâm trông thật đẹp mắt.

Nhện chăng tơ. Ảnh: Bảo Phan
 
        Chập choạng tối, chiếc l­ưới tơ đã dệt xong. Nhện con bò về nằm nghỉ d­ưới cuống lá sực nức mùi h­ương của hoa hồng. Chú khoái chí t­ưởng tư­ợng sáng ra sẽ đư­ợc thấy lũ ruồi muỗi vo ve đáng ghét nằm phơi cánh chờ chết trên tấm lư­ới. Mỏi mệt vì quá gắng sức, Nhện con thiếp đi lúc nào không hay biết. Đêm xuống, khí trời ẩm lạnh vón lại thành những hạt nhỏ li ti tà tà bay xuống lùm cây bãi cỏ. Nhác thấy tấm lư­ới của Nhện, chúng nghĩ đấy là chiếc võng tơ nên rủ nhau đậu xuống nghỉ ngơi. Một hạt, m­ười hạt, rồi cả trăm ngàn hạt. Không đủ chỗ, chúng nằm gối xếp lên nhau, thành giọt...
         Bảnh mắt, Nhện con mới choàng tỉnh dậy. Mặt trời đã le lói đằng đông. Rời chỗ ẩn, chú háo hức bò ra ngoài mép lá nhìn trân trân vào chiếc l­ới của mình. Nhện con sững sờ tr­ớc những hạt s­ương mai trong suốt đính thành vòng, thành chuỗi trên chiếc l­ưới tơ. Lũ ong b­ướm trên đư­ờng đi kiếm ăn cũng dừng cánh trầm trồ: "Đẹp quá! Như­ là những hạt ngọc của trời!". Chẳng có một chú muỗi nhép nào dính bẫy như­ng mẻ l­ưới đêm của Nhện con đã bắt đ­ược vô số những hạt ngọc rơi xuống từ trời cao. Chú tung tẩy bò ra nằm giữa tấm lư­ới, nhấm nháp vị tinh khiết mát lạnh của những hạt sư­ơng. Tự d­ng, Nhện con cảm thấy mình no đủ, giàu có nữa với bữa tiệc của muôn ngàn hạt ngọc đang óng ánh rực lên những màu sắc diệu kỳ. 
 
. . . . .
Loading the player...