17-11-2023 - 08:57

Truyện ngắn Chiếc máy tính của tác giả Nguyễn Phan Bảo Chi

Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu truyện ngắn Chiếc máy tính của tác giả Nguyễn Phan Bảo Chi, lớp 10 Anh 1- THPT Chuyên Hà Tĩnh

 Truyện ngắn Chiếc máy tính của tác giả Nguyễn Phan Bảo Chi

 

 “Nếu ngày ấy, tôi biết được cậu là kẻ đã làm cuộc sống của tôi có chút đảo lộn trong vài ngày, liệu còn có hôm nay khi tình bạn của chúng ta tốt đẹp như thế này?”

      Không ai cho tôi câu trả lời, nhưng bản thân tôi có lẽ đã tự tìm được nó…

      …Cùng với người bạn tốt của mình.

     Đó là một ngày rất tuyệt. Bầu trời tháng 10 trong trẻo, xanh thẳm và mang năng lượng tươi mới. Thật không thể tin được khi nó đã cùng chúng tôi rong ruổi trên những cánh đồng, những con đường, những tán cây,… vào mùa hè oi bức! Các đám mây mỏng và nhẹ, thả mình trôi theo làn gió, trông như những đường cọ nghệ thuật của những danh họa thế giới. Lúc tôi đẩy chiếc bàn đạp của xe mình thì tôi thấy một số ánh sáng vàng rọi xuống lác đác trên các tuyến đường, và một số còn đậu trên cặp, áo tôi. Mẹ nói rằng nếu ngày nào đó tôi thấy được những tạo vật xinh đẹp này thì ngày đó chính là ngày may mắn của tôi. Chà, tôi đã thực sự tin vào lời mẹ nói, và quả thật mọi thứ trông đẹp ra hẳn!

      Những tán cây lắc lư như chào đón tôi khi tôi bước vào ngôi trường. Và chúng mang một màu vàng nhạt nhưng cũng tươi trẻ. Tôi cúi người, nhặt một chiếc lá bàng lớn - “Không tệ!”- và tiếp tục sải bước vào lớp. Nhẹ đặt chiếc cặp xuống chỗ ngồi, tôi bước ra ngoài để dùng bữa sáng của mình. Đó là lần đầu tiên mẹ cho phép tôi đem đồ ăn sáng tới trường. Chúng ngon phải biết! Bên trong chiếc bánh mì của tôi chứa đầy hỗn hợp màu vàng ngọt ngọt mà mẹ tôi gọi là bơ trộn, những sợi thịt được xé mỏng màu nhạt, và, tôi cũng nhìn thấy tia sáng màu vàng sáng chói mang theo sự vui vẻ của một đứa trẻ lớp bảy khi vừa được tận hưởng món bánh mì vừa được ngắm cảnh trường học lúc sáng sớm.

      Thời điểm tôi hoàn tất bữa sáng, mọi người đã đến gần đủ. Bình thường thì tôi sẽ không giao tiếp với họ, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên tôi đã cởi mở hơn với những người tới gần. Và sáng hôm ấy có lẽ là buổi sáng khó quên nhất với tôi. Chúng tôi đã chơi đủ mọi loại trò chơi cùng nhau, cùng di chuyển tới phòng học tiếng Anh, và làm đủ thứ. Thì ra đây là cảm giác được hòa nhập với những người xung quanh. Một chút cảm giác hạnh phúc len lỏi bên trong tôi…

      Mọi chuyện có lẽ đã kết thúc với việc tôi đi về cùng những người bạn “mới” lúc hết buổi học nếu như chiếc máy tính của tôi bỗng dưng không cánh mà bay sau giờ ra chơi ở tiết cuối - xui xẻo là trúng ngay tiết toán. Thực sự thì điều này khá tệ hại khi nó xảy đến với nhiều người, nhưng với tôi thì gấp bội. Lúc bấy giờ, chiếc máy tính của tôi là loại thuộc dòng mới nhất, cao cấp nhất, và cũng đắt đỏ nhất trên thị trường. Chiếc fx-580 mới tinh, không tì vết được bố tôi mua về sau một năm sử dụng cái cũ hơi “phèn”, và cũng là quà nhân dịp năm học mới cho tôi. Thiết nghĩ nếu bố mẹ biết chuyện vừa mới đi học được ít tuần mà đã làm mất đồ thế này, chắc tôi sẽ bị đòn đau nhớ đời mất!

     Bản thân tôi phân nửa mang đầy những dấu chấm hỏi, nửa còn lại thì tức giận vô cùng. Có phải tôi đã để quên ở đâu đó? Tôi có thể làm rơi ở những nơi nào? Hay có ai đó đã lấy đi? Ai dám đụng vào đồ của mình cơ chứ? Những câu hỏi đó cứ chạy vòng quanh đầu tôi khiến não tôi càng lúc càng khó chịu. Tôi thấy bực! Tôi cố giữ bình tĩnh để hỏi những người bạn của mình, và họ cũng rất nhiệt tình tìm hộ tôi. Lúc đó, những người bạn đó như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng xoa dịu cơn nóng giận của tôi vậy. Tôi đã rất biết ơn họ. Sau một hồi cật lực tìm kiếm, chỉ là những quyển sách bị bỏ quên trong hộc bàn, những hình vẽ trên mặt bàn, và những hạt bụi nhỏ xíu trong góc tường. Tất thảy chúng, có phải đang cười nhạo tôi? Để tránh phiền hà tới bạn mình, tôi đề nghị họ trở về nhà vì lúc đó đã là gần giữa trưa, bố mẹ của từng người chắc cũng đang lo lắng ở nhà. Hình ảnh mẹ tôi cũng chợt thoáng qua trong suy nghĩ khiến tôi không ngừng thấy dằn vặt và bấn loạn. Lúc đó, tôi đã tự thề với bản thân rằng, nếu tìm ra được kẻ nào lấy đi đồ của mình, chính tay tôi sẽ đánh nó nhừ tử cho hả giận. Nhưng rồi cuối cùng thì tôi cũng đành chọn phương án xách cặp đi về nhà cùng bạn.

     Suốt quãng đường từ trường về nhà, tôi thấy cặp mình nặng trĩu và gần như cảm nhận được những cái gân nổi trên cổ mình.

      Tôi, một học sinh lớp bảy, rất ngại chuyện phải làm việc với giáo viên phụ trách, bất kể là ai đi nữa, dù tôi nắm chức vụ cao nhất lớp mình. Tuy nhiên, hôm đó, tôi lại bất chợt trở nên rất mạnh dạn và đã tìm tới sự giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô bảo với tôi rằng cô sẽ giúp tôi hết khả năng, và điều đó đã khiến trong tôi lóe lên một hi vọng phát sáng trong bờ vực thẳm. Ngày hôm ấy, và nhiều ngày sau đó nữa, trôi qua bình yên trong sự lo lắng khôn nguôi của tôi. Nhưng sau một tuần, tôi vẫn chưa thấy hồi đáp từ giáo viên, sự chán nản trong tôi lại lộ rõ. Nhận lại từ câu hỏi của tôi là câu trả lời “Em yên tâm, chắc chắn sẽ tìm được!” khiến cho tôi dần để vuột đi hi vọng vừa được thắp.

     Sáng thứ hai đầu tuần kế tiếp, tôi mang tâm trạng mệt mỏi lết tới trường. Hôm đó, tôi cũng được ăn bánh mì và uống sữa, nhưng tâm trạng thì không khá lên được chút nào. Mọi thứ với tôi bắt đầu trở nên xa lạ. Những dấu chấm hỏi luôn xuất hiện phía trên bất cứ người nào trong lớp mà tôi nhìn thấy. Họ, chưa thân với mình, không thể tin tưởng được ai. Dẫu vậy, tôi không tỏ vẻ gì. Tới lúc vào nằm dài trên bàn, tôi mới nhận ra có việc bất thường xảy ra trong hộc bàn. Một vật màu trắng trơn nhẵn hình chữ nhật nằm chễm chệ ngay trên quyển vở tôi để quên tuần trước đó. Không thể tin được! Máy tính của tôi! Nhưng tại sao chứ?

      Tâm trạng tôi lại rơi vào trạng thái rối ren thêm lần nữa, như lúc tôi nhận ra sự thiếu vắng của nó.

      Là ai? Rốt cuộc làm vậy vì mục đích gì? Nếu là trêu đùa thì cũng vừa phải thôi chứ!?

      Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, tôi cầm chiếc máy lên để xác nhận rằng nó không biến mất lần nữa. Đúng là nó rồi! Tôi mừng khôn xiết, có lẽ sẽ không có từ ngữ nào để diễn tả nó. Nhưng liền sau đó, tôi lại bị bao vây bởi hình ảnh của kẻ bí ẩn đã “mượn” máy tính tôi hai tuần rồi đem trả lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi tự hỏi rằng điều gì đã thôi thúc người đó làm một việc không thiếu phần ngu ngốc như thế, vì lỡ như tôi phát hiện ra thì liệu tôi có tha thứ không? Và tôi tự vẽ ra một tình huống để tôi có thể chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối mặt với kẻ trộm. Thậm chí tôi còn muốn tự mình “chiêm ngưỡng dung nhan” của người dũng cảm dám ngang nhiên trả lại đồ sau khi tự ý lấy của người khác. Nhưng tiếng trống vào học ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và tiết học bắt đầu đầy hứng khởi sau khi tôi được điểm 10 lúc trả bài cũ. Không biết có phải do tôi tự tưởng tượng không nhưng hình như ngày đó bầu trời trong xanh trở lại thì phải.

     Sau đó, tôi cũng có tìm hiểu những người xung quanh và cố truy ra manh mối dẫn tới các “nghi phạm”, nhưng tất cả đều chỉ quanh quẩn một chỗ, nên tôi tạm gác chuyện đó sang một bên. Và tôi cũng quên béng chuyện này.

 

     Hai năm trôi qua.

     Nhanh chóng.

     Ngày tốt nghiệp của chúng tôi đã tới.

     Ai ai cũng trông rất vui vẻ và hào hứng. Cũng phải thôi, chúng tôi đã trải qua một kỳ thi tuyển sinh rất căng thẳng, giờ là giây phút mọi người có thể thư giãn và thả lỏng để đến bên nhau. Tôi có nhiều bạn hơn kể từ sau vụ việc đó, và cũng chẳng để tâm nhiều tới nó. Có vẻ sau bốn năm thì ai cũng tìm được cho mình một nhóm bạn phù hợp và theo tới tận bấy giờ. Tôi, cũng không phải ngoại lệ. Những người bạn đó đã giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi chia sẻ từ những thứ nhỏ với nhau như mấy miếng bánh quy hay một chai nước trong tiết trời mùa hè đi học nóng nực. “Thật tiếc khi phải kết thúc những quãng thời gian tươi đẹp bên tụi nó.” Nhưng rất nhanh sau đó, họ rủ tôi tham gia vào những trò chơi thú vị khiến cho tôi không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

     Hôm đó, thực sự rất vui.

     Lúc ra về, tôi và đám bạn đứng ở cổng trường, cười nói về chuyện sau này của mỗi đứa trong nhóm. Chúng tôi vui tới nỗi gần như quên mất thời gian vẫn luôn trôi đi mà không thể đứng lại trò chuyện cùng các học trò, nên tụi bạn và tôi ôm nhau tạm biệt rồi mỗi người đi về mỗi hướng. Tôi cũng vẫy tay chào các bạn, nhưng sau đó tôi đứng lại dưới gốc cây bàng cùng với chiếc máy tính. Đêm trước ngày tổng kết, tôi vô tình thấy máy tính của tôi nằm trong hộp bút, khẽ nhìn tôi như muốn tôi làm gì đó. Và đây cũng là lời giải thích cho việc lúc bấy giờ tôi đang đứng cùng nó. Nếu nói rằng tôi không có một chút ấm ức nào từ chuyện hồi kia thì đó sẽ là một lời nói dối. Một lời nói dối tệ hại mà tôi sẽ không bao giờ nói ra với bản thân mình! Vậy nên tôi muốn dù chỉ một chút cũng có thể tìm được người đã mượn chiếc máy của mình năm xưa để nói với cậu ấy rằng tôi muốn trở thành bạn. Có lẽ bất khả thi rồi. Cánh phượng đỏ rực đậu nhẹ xuống trên mặt của chiếc máy tính. Phải chăng nó muốn nói với tôi rằng đây chính là kết thúc của những năm học cấp hai đáng nhớ, và cũng là kết thúc câu chuyện của máy tính cùng tôi và tên trộm?

     Một làn gió đi qua hất nhẹ mái tóc của tôi, và tới lúc tôi vén chúng lên, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt. Cậu đang cầm trên tay một chiếc hộp được bọc kĩ càng cùng một chiếc nơ ngay ngắn bên trên nắp, từ từ bước tới chỗ tôi đang đứng.

     Đôi mắt cậu long lanh, nhưng cũng dịu dàng.

     Những lọn tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng khẽ lướt theo từng làn gió mang chút hơi nóng mùa hè.

     Phía sau lưng cậu, những bông hoa phượng cùng ít chiếc lá bay tựa lông vũ. Chúng như cố gắng tạo ra một khung cảnh lãng mạn vậy.

     Lúc cậu bước tới bên tôi, cảm giác thật dễ chịu. Có phải vì chúng ta đã chơi với nhau trong một thời gian dài không? Hay vì một lí do nào khác mà chúng tôi không thể lí giải được bằng lời? Tôi cũng không biết nữa. Cậu vươn tay ra lấy đi bông hoa đang tỏa nắng trên chiếc máy tính của tôi, và đặt nó lên chiếc hộp mình đang cầm. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi tôi nhận hộp từ tay đối phương. Như hiểu được ý tôi, cậu tiến tới, cầm lấy tay tôi, lắc nhẹ, và nói rằng:

       “Chúng ta sắp xa nhau rồi nhỉ? Dẫu vậy, tớ muốn nói với cậu vài điều.”

        “Việc gì vậy?”

        “Cảm ơn cậu vì đã trở thành bạn của tớ trong những tháng năm qua. Chúng ta đã cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp giữa nhóm mình và các thành viên khác của lớp nhỉ. Đây là món quà tớ muốn gửi tới cậu, và mong muốn cậu hiểu được tấm lòng này. Tớ cũng muốn xin lỗi cậu vì chuyện đã xảy ra, có thể cậu đã quên nó, và thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

       Tôi ngơ ngác. Cậu cảm ơn tôi? Tạo kỉ niệm gì, tại sao lại bỗng nhiên dùng ngôn ngữ như vậy? Lại còn xin lỗi? Như để gạt qua điều đó qua một bên, cậu tới một bên tôi, nhập cái gì đó trong máy tính rồi nở một nụ cười tươi rói chứa đầy hạnh phúc và, có lẽ chỉ là ảo giác của tôi, có một chút tự hào. Tới lúc cậu lên xe, tôi mới có thể đưa tay lên vẫy chào trong tâm trạng đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là sao chứ? Tôi vẫn bị đau đầu bởi những lời nói đó suốt quãng đường từ trường về nhà. Trưa hôm ấy, tôi tò mò mở hộp quà. Bên trong là một nửa tờ giấy, nhưng được cắt  một cách tỉ mỉ, chỉn chu cùng với những hàng chữ đều, có chút nghuệch ngoạc.

      “Việc này đáng lẽ nên nói với cậu sớm hơn, nhưng thời điểm đó tớ quá rụt rè nên chỉ có thể viết và gửi vào đây cho cậu vào lúc chúng mình chia tay. Chiếc máy tính năm đó của cậu, chính là tớ đã lấy đi mà không có sự cho phép của cậu. Tớ biết tâm trạng lúc đó của cậu rất tệ, nhưng thực sự không có đủ dũng khí để đem trả lại cho cậu. Thực sự tớ rất hối hận khi trót lấy đồ của cậu, và chân thành xin lỗi cậu. Ngày đó, cô chủ nhiệm cũng có làm một cuộc khảo sát. Tớ rất sợ nhưng sau đó tớ thấy cậu không nói gì về vấn đề này cũng như không tỏ thái độ gì với tớ, nên tớ đã nói với cô về việc này. Ban đầu tớ muốn trực tiếp tới xin lỗi cậu, nhưng cô nói rằng tớ nên bỏ lại máy cho cậu và không nên gặp mặt cậu, rồi tớ làm như vậy. Và điều này được giữ bí mật tới lúc này, một lần nữa xin lỗi cậu. Và tớ cũng chân thành cảm ơn cậu vì đã bao dung cho tớ cũng như tiếp tục mối quan hệ này. Nếu lúc ấy, cậu và cô giáo không sẵn sàng chấp nhận và bỏ qua, tớ bây giờ có lẽ sẽ trở thành một kẻ ăn cắp vặt bên đường, suốt ngày rình mò bữa đói bữa no. Tớ nợ cậu lần này, có thể để tớ trả được không? - Tái bút: Cậu nhớ xem máy tính nhé.”

      Tôi mở nắp máy tính và nhìn thấy dòng chữ “CAM 0π CAu :)”, và bỗng bật cười. Làm sao cậu có thể tìm được những chữ cái trong máy tính nhỉ? Rồi tìm một tờ giấy, ngồi vào bàn và lấy bút, ghi câu trả lời của mình để gửi cho cậu với tâm trạng vui vẻ.

       “Tớ mừng vì cậu đã trả lại máy tính cho mình, và cũng rất bằng lòng việc sẻ chia cũng như đồng hành với cậu. Cậu là một người bạn rất tuyệt. Cậu có biết rằng, hoa không tàn là hoa in trên giấy? Điều đó chứng minh rằng, một tình bạn không thể lâu bền nếu không có sóng gió. Và thật tuyệt khi chúng ta vô tình cùng nhau vượt qua điều đó, rồi tiếp tục làm bạn của nhau cho tới lúc cậu tiết lộ chuyện này, và thậm chí là cả trong tương lai nữa. Thật đáng quý đúng không nào? Tớ hy vọng rằng sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau tiến bước trên mọi nẻo đường, và tạo ra đầy ắp kỉ niệm khó quên. - Tái bút: Cảm ơn cậu vì đã lấy máy tính của tớ, vì nếu lần đó tớ không được đặt mình vào trong tình huống ấy thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng đã không thể nói chuyện thế này.”

       Khẽ mỉm cười, tôi gấp tờ giấy lại, bỏ nó vào một chiếc hộp có gắn nơ ngay ngắn phía trên nắp.

       Bầu trời hôm đó cũng thật đẹp với những đám mây bồng bềnh và những tia nắng mùa hạ vàng rực, tô điểm thêm một chút bởi tình bạn của chúng tôi.

        

 

 

 

   

    

    

    

    

 

 

 

      

. . . . .
Loading the player...