Mưa đầu mùa vừa rơi trên mái tranh quê êm đềm, ta như vừa tắm mát sau những ngày nhọc nhằn chờ đợi. Miền quê nhỏ lại đón chờ những sức sống mạnh mẽ, vươn lên từ những khô cằn sỏi đá
MƯA ĐẦU MÙA…
Tản văn
Ta về nhìn cơn mưa đầu mùa rơi trên nền đất cát xù xì, thời gian như ném con người ta mỗi lúc một xa hơn. Có lúc tưởng như mới qua hôm qua đây thôi nhưng đến khi nhìn lại ta đã đi một đoạn đường rất xa, mà không thể nào quay đầu lại. Dưới hiên nhà ướt đẫm, ta nhìn mọi thứ xung quanh mình. Có những thứ vừa lạ lẫm lại vừa thân quen. Đám trẻ ríu rít tắm mưa mặc kệ những tiếng rầy la của người lớn trong nhà “mưa đầu mùa dễ bệnh lắm”. Nụ cười của những đứa trẻ đó như còn ở lại nơi này, neo vào lòng ta những xúc cảm bâng khuâng.
Cây cối trong nhà như được khoác lên bộ áo mới. Từng giọt mưa long lanh đọng trên phiến lá, lũ chim trong vườn cất cao tiếng hót. Mẹ lại lụm cụm bưng bê thau chậu hứng nước trong nhà. Những giọt mưa đầu mùa thường không hứng để uống, dù cho nước ngọt dự trữ trong nhà đã hết. Người dân xóm tôi phải đợi đến ba, bốn cơn mưa nữa mới dám hứng nước vào lu để uống. Mẹ tôi lôi hết vật dụng trong nhà ra lau rửa, những giọt nước mưa đầu mùa lướt trên đồ vật trong nhà, chiếu chăn sau bao ngày nắng gắt đã mềm nhũn trong làn nước mát lành. Mẹ ngồi ngước mặt lên trời “mưa thêm vài đợt nữa, xứ mình mới đỡ khổ”. Khu vườn xơ xác của mẹ như được gột rửa đi hết lớp bụi thời gian, những bụi rau, cây ớt gồng mình dưới nắng hạn cũng trầm mình đón cơn mưa đầu mưa tắm mát. Mẹ lại vun xới mảnh vườn nhà, chắt chiu những hạt giống từ mùa trước đem ra ngâm nước rồi ươm trồng trong đất xốp.
Ba ngồi trong nhà vấn thuốc rê, kể chuyện cánh đồng. Vụ mùa đi qua, người dân trong xóm lại đong đếm từng mùa nắng hạn. Những rãnh cày khô khốc bắt đầu tơi xốp, ba lại mơ về những vụ mùa bội thu. Ba vác cuốc ra vườn phụ mẹ lên vài giồng đất trồng cây. Khu vườn nhỏ bỗng chốc lại rộn ràng tiếng cười. Ta gieo một hạt giống vào đất như cho mình một niềm hy vọng vào ngày mai. Khu vườn của ba mẹ sẽ rợp đầy bóng mát, cây trái ngọt lành cũng nuôi lớn những khát khao.
Ta phụ ba rửa sạch lu để chuẩn bị hứng nước mưa ngọt lành. Những chiếc lu tròn bóng nhẫy mang trong mình một sứ mạng thật lớn lao. Trong hàng lu thẳng tắp quanh nhà, ta chợt mỉm cười nhìn chiếc lu bể vành được vá lại từ cái lần ta vô tình chọi đá trúng vào lu. Ba mẹ nhìn chiếc lu bể mà xót xa. Ta bị đánh mấy roi vì cái tội nghịch dại đó, cho nên mỗi lần nhìn thấy chiếc lu đó là cả nhà lại cười phá lên. Thời gian cứ mãi trôi đi, chỉ còn những cũ càng ở lại cùng ta đi qua tháng ngày tất tưởi.
Tạnh mưa, bầu trời trở nên quang đãng hơn. Trước sân nhà lầy lội những bước chân của lũ trẻ. Đứa nào cũng làm một cuộc hẹn hò với những cơn mưa sau. Không dưng lúc đó ta bỗng muốn mình bé lại để được làm đám trẻ nhà quê, được háo hức đón chờ những cơn mưa qua. Mưa đầu mùa vừa rơi trên mái tranh quê êm đềm, ta như vừa tắm mát sau những ngày nhọc nhằn chờ đợi. Miền quê nhỏ lại đón chờ những sức sống mạnh mẽ, vươn lên từ những khô cằn sỏi đá. Ngày mai, cơn mưa mát lành sẽ trở về tắm mát những khu vườn…
Nguyễn Thị Như Ý