LỜI GIỚI THIỆU
Cách đây hơn một năm, Tiến sỹ Nguyễn Văn Tịnh (TS. NVT) nhắn tin cho tôi hãy vào Báo điện tử Kênh 14, mục Teenstory, đọc tiểu thuyết “Hãy để tất cả theo gió bay đi!” của con gái anh – tác giả tiểu thuyết này. Theo địa chỉ trên, tôi vào thấy ngay tiểu thuyết của Nguyễn Thị Minh Thanh, đăng nhiều kỳ. Đọc xong, tôi thật bất ngờ, liền gửi thư cho TS. NVT, trong đó nêu ý kiến thế này: “ Truyện viết tuổi học trò, trong đó đề cập tới vấn đề xã hội đang quan tâm, đó là bạo lực học đường, rất đáng hoan nghênh. Cốt truyện có xung đột, giải quyết xung đột; các nhân vật đều có tính cách khá rõ nét. Ngôn ngữ đối thoại rất hoạt. Nhiều đoạn tả cảnh, tả hành động khá hấp dẫn. Không biết quê cháu ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Học lớp mấy?Viết văn từ khi nào mà câu chữ trong sáng, nuột nà; khai thác tâm lí nhân vật sâu sắc như vậy?". TS. NVT viết thư giới thiệu với tôi, cháu sinh ra và lớn lên ở Núi Nhạn-Sông Đà, Phú Yên (quê mẹ) và Núi Hồng - Sông Lam, Hà Tĩnh (quê cha). Tôi chợt nhớ đến hai câu thơ trong bài “Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong” của Nhà thơ Xuân Diệu: “Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong/ Hai phía đèo Ngang: một khối hồng”. Vậy là cháu Minh Thanh được thừa hưởng tinh hoa của hai vùng văn hóa đặc sắc! TS. NVT giới thiệu tiếp, từ năm 2006, mới 12 tuổi, đang học lớp 6, cháu Minh Thanh đã viết các truyện ngắn:“Ông cháu người ăn xin”; “Sóng gió cuộc đời”, v.v.. Cuốn tiểu thuyết “Hãy để tất cả theo gió bay đi!” viết từ năm 2008, khi cháu đang học lớp 8, Trường Trung học cơ sở Nguyễn Du, Hà Tĩnh; được công bố trọn vẹn trên Báo Điện tử Kênh 14 trước giờ Giao thừa, năm 2012 (Mậu Thìn), khi Minh Thanh đang học lớp 12, Trường Trung học Phổ thông Phan Đình Phùng, Hà Tĩnh.
Nếu bạn đọc vào Báo điện tử Kênh 14, trên mục Teenstory sẽ thấy đông đảo bạn đọc trong cả nước, nhất là các bạn trẻ đọc tiểu thuyết này. Tờ báo trên giới thiệu: “Đây là một câu chuyện xúc động về tình yêu tuổi học trò, với những tình tiết li ki bất ngờ của nhóm bạn tuổi mới lớn, với những tính cách và số phận khác nhau.
Câu chuyện bắt đầu khi Zen giúp một chàng trai cứu chú chó nhỏ thoát khỏi tay bọn côn đồ. Cũng từ đó, cuộc sống của cô và những người bạn bắt đầu những tháng ngày đầy biến động cùng với những bi kịch và sự hy sinh cao thượng cũng như mất mát đầy nuối tiếc. Một tình yêu thanh mai, trúc mã. Một tình yêu khắc cốt, ghi tâm. Sợi dây định mệnh đã gắn kết họ lại với nhau, rồi một lần nữa bắt họ phải lựa chọn”.
ThS. Nguyễn Thị Diệu Thúy, Giảng viên Văn học Khoa Sư phạm Xã hội và Nhân văn – Trường Đại học Hà Tĩnh, nhận xét: “Tôi không quá bất ngờ trước thành quả của Minh Thanh. Bởi, tôi biết em Thanh sớm bộc lộ năng khiếu văn chương và có một môi trường gia đình thuận lợi cho sự phát triển năng khiếu . Truyện thể hiện một văn phong thuần thục, điêu luyện của một cây bút chuyên nghiệp, hứa hẹn những bước tiến dài trong tương lai”. Cô giáo dạy văn Lê Hà Ngân, Hội viên Hội VHNT Nam Định cũng đã đọc tiểu thuyết của Nguyễn Thị Minh Thanh và cho rằng, Minh Thanh có “đầy tố chất của nhà văn!”…
Biết tôi có thời gian làm việc ở Nhà Xuất bản Lao Động, quen các thủ tục xuất bản nên TS. NVT nhờ tôi thay mặt tác giả chắp mối với các nhà xuất bản, hy vọng có thể in cuốn tiểu thuyết của cháu. Tôi nhận lời nhưng muốn Nhà thơ Trần Đăng Khoa đọc bản thảo, thẩm định, cho ý kiến thêm. Bởi, tôi biết Nhà thơ Trần Đăng Khoa và TS. NVT quen nhau từ thời hai người học ở Liên Xô. Mặc dù bận công tác dài ngày ở Trường Sa, nhưng khi nhận bản thảo của cháu, Nhà thơ Trần Đăng Khoa đọc ngay. Đọc xong, Nhà thơ Trần Đăng Khoa nói với tôi: “Chất lượng bản thảo rất tốt. Học sinh phổ thông mà viết văn chững chạc thế này thật hiếm. Ông cần tìm một nhà xuất bản có uy tín để xuất bản sách cho cháu. Dạo này tôi bận quá …”.
Với những nhận xét của đông đảo bạn đọc trên Báo Điện tử, nhận xét của các cô giáo, đặc biệt là nhận xét của Nhà thơ Trần Đăng Khoa, tôi yên tâm đưa bản thảo tới Nhà Xuất bản Kim Đồng. Sau khoảng 5 tháng, chị Nguyễn Thúy Loan, Trưởng Ban biên tập sách Văn học của Nxb Kim Đồng viết thư trả lời tôi, trong đó chị nhận xét: "Với văn phong tương đối uyển chuyển, đặc biệt là khả năng viết một truyện dài có kết cấu tương đối mạch lạc, đồng thời khá am hiểu tâm lí của tuổi mới lớn, sau khi đọc tác phẩm của em, chúng tôi tự hỏi: Không rõ em đã viết truyện nhiều chưa mà có khả năng tưởng tượng và viết biến hóa như thế?". Tuy nhiên, có lẽ do nội dung tiểu thuyết phần nào đó không phù hợp với đối tượng bạn đọc của Nxb Kim Đồng và một vài lí do khác nên Nxb Kim Đồng không đầu tư kinh phí xuất bản cuốn sách này…
Trên đây mới chỉ là ý kiến nhận nhận xét, đánh giá của vài cá nhân khi đọc tiểu thuyết của Nguyễn Thị Minh Thanh đăng trên báo điện tử và bản thảo. Bây giờ, cuốn tiểu thuyết “Hãy để tất cả theo gió bay đi!” đã ra đời. Sách do Nxb Văn học ấn hành. Bìa sách do chính tác giả Nguyễn Thị Minh Thanh thiết kế và cháu trực tiếp sửa bản in. Sự hay dở của cuốn tiểu thuyết này là do cảm nhận của bạn đọc, thuộc về bạn đọc. Dù sao, đây là cuốn tiểu thuyết đầu tay của một cây bút trẻ, rất cần được đông đảo bạn đọc trân trọng đón nhận và nâng đỡ.
Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!
Hà Nội, ngày 05 tháng11 năm 2012
Nhà văn, nhà báo Cao Thâm
Chương I. GẶP LẠI ( trích tiểu thuyết)
Chủ nhật, ngày nắng đẹp.
“Gió phong lưu đi mãi, không bao giờ dừng chân. Để hoa một mình nơi đây, lặng im trong bất lực. Ngày lại ngày tan trong nỗi nhớ, hoa rời cây tìm gió nơi xa… Nước mắt tuôn rơi, rơi, rơi mãi…” Bài “Nước mắt bồ công anh” phát ra từ chiếc điện thoại cứ không ngừng được lặp đi lặp lại khiến cho bài hát thường ngày nó thích nghe nhất giờ đây cũng khiến nó cảm thấy khó chịu. Zen với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn và nhấn nút nghe một cách miễn cưỡng:
- Alo, có chuyện gì đấy?
- Này, giờ này mày vẫn còn chưa dậy à? Hôm qua tao đã nhắc mày rồi mà, 8h có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất để đón Nhược Huyên, đừng có mà đến trễ đấy! – Nói rồi đầu bên kia cúp máy chỉ còn tiếng tút tút dài trong điện thoại.
Zen ngái ngủ nhìn vào thời gian trên chiếc điện thoại - 7h50. Nó hốt hoảng bật dậy như chiếc lò xo, chạy vào buồng tắm chuẩn bị xong xuôi rồi lao như tên bắn ra khỏi nhà trước sự ngạc nhiên của anh và mẹ nó, bên tai còn văng vẳng lại tiếng mẹ gọi ăn sáng.
8h10, sân bay Tân Sơn Nhất…
- Zen, ở đây!
Trong khi nó đang dáo dác nhìn quanh để xác định vị trí bọn bạn nó đang đứng thì nghe thấy tiếng gọi, nó liền ngoảnh đầu lại nhìn theo phản xạ. Là Vũ… và hai thằng bạn còn lại của nó: Thiên và Vân. Nhìn đứa nào cũng đằng đằng sát khí và vẻ sốt ruột vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt là nó cũng đủ biết bọn này đã chờ mình lâu như thế nào. Zen ôm bó hoa (mà nó mua bên đường đến để chuộc tội) chạy lại chỗ bọn bạn đang đứng, rồi chắp hai tay tỏ vẻ thành khẩn và đáng thương: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi..." Thiên cốc vào đầu nó đau điếng khiến nó phải đưa tay lên ôm đầu: "Tội mày là đáng chết lắm biết chưa? Cứ để đó xử sau, bây giờ chuẩn bị đón Huyên cái đã, máy bay sắp hạ cánh rồi."
Vài phút sau, máy bay hạ cánh, có tiếng thông báo của cô phát thanh viên từ loa vọng xuống, cả nhóm đứa nào đứa nấy đều mang chung một tâm trạng: hồi hộp, nôn nao, và ngóng chờ. Đã hai năm rồi bọn nó chưa được gặp lại Huyên, kể từ cái ngày Huyên rời xa mấy đứa bạn thân này để đi du học ở đất nước Nhật Bản xa xôi kia. Nó vẫn còn nhớ, Huyên vẫn thường hay đứng ra bảo vệ nó mỗi lần nó chí chóe với mấy thằng bạn và luôn có mặt bên cạnh những lúc nó cần một người để chia sẻ những tâm sự. Khi ấy, cậu ta chỉ lặng im ngồi bên lắng nghe nó nói, rồi lại dẫn nó đi ăn kem để vơi đi nỗi buồn. Ngày Huyên ra đi để sang Nhật cũng là ngày nó buồn nhất, nó đã không ra sân bay tiễn Huyên mặc cho tụi bạn có ra sức lôi kéo và thuyết phục. Vô ích. Nó đã quyết cái gì thì dù trời có sập cũng không lay chuyển được. Nó không muốn phải chứng kiến cảnh chia tay đó, nó sợ rằng sẽ không kìm được mà khóc mất. Thế mà thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà đã đến ngày gặp lại Huyên rồi, không biết giờ đây cậu ta đã thay đổi như thế nào? Dòng suy nghĩ của Zen bỗng bị đứt mạch khi cánh cửa ngăn cách giữa phòng chờ và bên trong được đẩy ra. Hàng loạt người ồ ạt nối tiếp nhau tiến ra ngoài với đủ thứ hành lí bên mình. Không biết bao nhiêu người xung quanh cũng như bọn nó đang đón chờ người thân, và biết bao giọt nước mắt đã rơi vì niềm vui đoàn tụ. Nhìn thấy những gì đang diễn ra quanh mình càng làm dâng lên sự nôn nao, mong chờ trong lòng mỗi đứa. Zen giơ cao tấm bảng để tên “Từ Nhược Huyên” và không ngừng hướng mắt về phía đoàn khách đang tiến ra để kiếm tìm một dáng hình thân thuộc.
- Kia rồi! - Vân reo lên. Mọi ánh mắt của cả nhóm đều đổ dồn về phía tay Vân chỉ. Từ trong đám đông, một cậu thanh niên trạc 17, 18 tuổi hiện ra nổi bật với chiếc mũ lưỡi trai màu ghi, khoác trên mình là một chiếc áo gile đen bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng và đồng bộ với chiếc quần kaki trắng càng tôn lên dáng vẻ cao ráo nổi bật ấy, trên tay trái là chiếc vali đen được kéo theo, tạo ra âm thanh kin kít và để lại những vệt dài trên nền đá hoa cương. Nhìn thấy bọn nó, cậu thanh niên ấy giơ cao tay vẫy càng có thể khẳng định đó là Từ Nhược Huyên - đứa bạn thân mà bọn nó đang ngóng chờ từng phút, từng giây chứ không ai khác. Zen đưa tay vẫy lại, rồi chạy ào đến chỗ Huyên đang đứng và bất ngờ ôm chầm lấy cậu ta.
- Huyên ơi, tao nhớ mày quá, cuối cùng tao cũng đợi đến ngày này được rồi. Mày đi gì mà lâu thế hả? Không nhớ bọn này à? - Zen thì thầm bên tai Huyên những lời giận dỗi, bỗng nhiên, khóe mắt nó cảm thấy ươn ướt. Nghe những lời trách móc của con bạn thân khiến Huyên thấy nó dễ thương quá xá, Huyên khẽ cười và dỗ dành Zen bằng giọng điệu vẫn hóm hỉnh như xưa:
- Tao làm sao quên bọn mày được, nhất là con bạn hay mít ướt của tao, tao có nhớ bọn mày thì mới về đây chứ!
- Mày tránh ra cho tao ôm thằng Huyên với, nãy giờ giành mất phần của tao rồi! - Cái giọng điệu như búa bổ vào tai này không ai khác chỉ có Vũ. Zen biết tên này đá đểu mình, khiến nó đỏ bừng mặt, ngượng quá đi mất, nhưng nó không thèm chấp và vui vẻ đứng sang một bên nhường chỗ cho hắn.
- Lâu quá không gặp mày, khác trước nhiều quá. -Vũ đưa tay ra bắt tay Huyên, rồi choàng tay qua cổ thể hiện một cái ôm thân mật.
- Thế nào, đẹp trai, phong độ hơn hả? - Huyên giả vờ vênh mặt.
Vũ gãi gãi cằm, vừa soi thằng bạn mình từ trên xuống dưới rồi phán nguyên câu:
- Khác thì có khác thật, nhìn chẳng giống mày nữa, như người sao hỏa lạc đến địa cầu ấy, hehe...
Huyên bật cười trước lời chọc ngoáy của thằng bạn:
- Mày thì vẫn vậy, vẫn cái kiểu chém người không thương tiếc đó.
Cùng lúc đó, Vân và Thiên cũng đồng loạt tiến tới đấm nhẹ vào vai Huyên, những cú đấm thân tình của những người bạn tri kỉ khi gặp lại nhau... Chiếc xe taxi đỏ chở cả hội về khách sạn, nơi Huyên sẽ ở tạm đó vài hôm. Bất chợt Zen nhớ ra việc gì đó, liền quay sang Huyên thắc mắc:
- Mày về nước lần này có báo cho bố mẹ mày ngoài Hà Nội biết chưa?
- Tao định giải quyết xong một số công việc trong này rồi sẽ đáp chuyến bay về thăm họ.
- Ừ, làm gì thì làm nhanh mà về thăm hai bác đi, họ nhớ mày lắm đấy, cứ gọi điện hỏi thăm tao suốt.
- Tao biết, mày cứ yên tâm. - Huyên đáp lời con bạn.
Zen nhắc Huyên mới nhớ, hơn ba năm rồi nó cũng chưa được gặp lại bố mẹ. Năm 15 tuổi, Huyên quyết định ra ở riêng, nó muốn sống tự lập, tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân và hơn hết là không phải sống dựa vào bố mẹ nữa. Khi ấy mẹ nó kịch liệt phản đối, hơn ai hết nó hiểu rằng vì mẹ thương nó, bà không muốn đứa con trai bà nâng niu, chăm bẵm từng li từng tí từ nhỏ đến lớn phải chịu khổ. Nhưng nó đã quyết, cộng với sự ủng hộ của bố, nó rời xa gia đình ở Hà Nội để vào TP.Hồ Chí Minh sinh sống. Nó bắt đầu từ những công việc như giao báo, phụ việc trong nhà hàng, khách sạn, bồi bàn ở các quán bar... Ban ngày đi học, ban đêm đi làm, thời gian đầu nó rất muốn bỏ cuộc, cuộc sống mà nó đang bươn chải này khác xa với cái tổ ẩm mà nó được bao bọc trước đây nhưng cũng nhờ thế mà nó tôi luyện được ý chí vững vàng, không bao giờ được khuất phục trước mọi khó khăn. Ba năm trời sống xa nhà là quãng thời gian đủ để tạo nên một Nhược Huyên cứng cáp, và mạnh mẽ thay thế cho Nhược Huyên yếu ớt trước đây. Chính bố mẹ cũng phải ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó. Và chính tại nơi đây, nó đã gặp được những người bạn này, những người bạn tốt đã giúp đỡ nó vượt qua biết bao gian khó, luôn ở bên nhau lúc vui cũng như lúc buồn, nó biết ơn vì điều đó. Đang miên man hồi tưởng vể quá khứ thì tiếng gọi của Thiên lôi nó trở về với thực tại:
- Mày làm gì mà thần người ra vây? Đang mơ tưởng đến em nào bên Nhật à? - Thiên nhìn bản mặt ngơ ngẩn của Huyên mà phì cười và không dừng được ý định muốn chọc nó.
- Không có gì, tao chỉ nghĩ lại một số chuyện thôi. Mà mày định hỏi tao gì à? - Huyên đáp gọn và nhanh chóng chuyển chủ đề để tránh né sự tra xét của thằng bạn.
- Tao định hỏi lần này mày về nước luôn hay còn đi nữa?
Câu hỏi của Thiên như muốn nói thay cho suy nghĩ của bọn nó, đứa nào cũng hướng mắt lên chờ đợi câu trả lời từ Huyên.
- Không, lần này tao về hẳn, không đi nữa.
Chỉ chờ có thế, cả đám ôm chầm lấy Huyên và hét lên với niềm vui sướng tột độ khiến bác tài xế phải giật mình:
- Bọn tao yêu mày lắm!...
Woa, ngon quá, nhiều thức ăn thế này không ăn thật là phí! Trước mặt nó bao nhiêu là món ăn ngon, hết món này đến món khác được đem ra và bày biện trên một chiếc bàn, trang trí hết sức đẹp mắt và sang trọng. Đây là giấc mơ chăng? Nó tự hỏi, nhưng cũng không cần câu trả lời, vì điều nó quan tâm lúc này là làm sao đánh chén hết được số thức ăn trên bàn kia. Như “không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại” nữa, nó vội chồm tới cái bàn đầy thức ăn. Cầm trên tay cái đùi gà rán thơm phức, nó nuốt nước bọt đánh ực, rồi há miệng rộng hết cỡ, chuẩn bị đánh dấu một miếng rõ to trên cái đùi gà đó thì... một bộ mặt sát khí đằng đằng quen thuộc bỗng từ đâu hiện ra. Là “Lão Trư”, ông anh trai nhiều chuyện của nó, dường như ông ấy luôn cảm thấy khó chịu khi nó được tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc hay sao mà toàn tìm cách phá đám nó, như lúc này đây. Vẫn giữ nguyên bộ mặt sát khí như lúc đầu, anh nó giận dữ tiến đến giật phắt lấy cái đùi gà còn chưa kịp thưởng thức trên tay nó. Miếng ngon kề miệng rồi mà còn để bị cướp mất, không thể để chuyện đó xảy ra dễ dàng thế được, nhất là đối với cái đứa chúa ăn uống và ngủ nướng như nó. Biết tính anh mình nhất định sẽ không bao giờ trả lại cái đùi gà, nó đành sử dụng tuyệt chiêu và cũng là thế mạnh của con gái: Khóc.
- Hu hu... Trả em đây, trả đây. Nó là của em cơ mà!
Anh nó cầm cái đùi gà trên tay đưa qua đưa lại trên cao, trong khi nó tìm cách lấy, và gằn giọng:
- Ăn uống gì giờ này, có tỉnh ngay không thì bảo!
Trong lúc đu bám ông anh để giành lại cái đùi gà, không may nó trượt tay và... “rầm!” Mở mắt ra, nó thấy đầu óc quay cuồng, mọi vật như đảo lộn ngay trước mắt nó. Chưa kịp định thần lại việc gì đã diễn ra thì nó lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông anh nó từ đằng sau, hướng cửa ra vào:
- Ăn no chưa hả cô nương, dậy mà đi học đi, còn nằm đó, sắp trễ giờ rồi đấy.
Cảnh tượng một nửa thân trên thì đang nằm dưới sàn, còn nửa thân dưới thì đang ở trên giường khiến nó nhanh chóng hiểu ra là mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ. Vẫn còn nuối tiếc vì giấc mơ còn đang dở dang, nó đâm ra tức ông anh. “Đúng là kẻ chuyên phá đám” - Nó lẩm bẩm. Và cũng vì thế trong lúc đi xuống cầu thang, nó không để ý mà đá phải con Bông Tròn, con mèo cưng yêu quý nhất của ông anh nó. Tiếng ré chói tai vang lên khiến cho người nghe đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một lần nữa nó lại nghe thấy tiếng gầm của ông anh vang lên khắp nhà: “Zen!!!”
Zen là tên thường gọi của nó, còn tên thật của nó là Phạm Ngọc Công Anh, một cái tên lạ và khá đặc biệt, tên một loài hoa mà mẹ nó rất yêu thích, bồ công anh. Không được nhiều người quan tâm đến vì bồ công anh không hề nổi bật, không có màu sắc sặc sỡ, không có hương thơm quyến rũ như bao loài hoa khác, nó mang một dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt và thanh thoát. Chỉ cần chạm nhẹ là những cánh hoa trắng muốt và mềm mại như lông vũ sẽ theo những cơn gió bay đi khắp nơi, mang bao niềm tin, hy vọng và mơ ước của mỗi chúng ta đến những chân trời bất tận. Bồ công anh chóng tàn, nhưng sự phai tàn đó là để hình thành nên một thế hệ bồ công anh mới, giống như một người mẹ luôn sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả bản thân mình vì con vậy. Mang dáng vẻ yếu ớt nhưng bồ công anh chẳng hề yếu đuối tẹo nào, mà ngược lại còn rất mạnh mẽ là đằng khác. Chính vì vậy bố mẹ đã đặt cho nó cái tên này với hy vọng nó sẽ luôn mạnh mẽ, vượt qua được mọi sóng gió của cuộc đời để vươn lên sống tốt như hoa bồ công anh. Điều đặc biệt là nó cũng rất yêu quý loài hoa này, cũng như cái tên của nó....
(Sách có bán tại Trung tâm giới thiệu tác phẩm VHNT Hà Tĩnh- 34B- Nguyễn Công Trứ- thành phố Hà Tĩnh)