Nhà thơ
Chính Hữu (1928 - 2007)
- Quê: Can Lộc
- Hội viên Hội nhà văn Việt Nam
- Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt 1
ĐỒNG CHÍ
Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn, thành đôi tri kỷ
Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa, nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Chiến dịch Việt Bắc, 1947
Hình ảnh sưu tầm từ internet
GỬI MẸ
Hôm nọ gặp người làng ta ở xuôi
Hỏi thăm tin nhà tin mẹ
Mẹ hiểu câu “Kháng chiến trường kỳ nhất định thắng lợi”
Những đêm gió mưa dữ dội
Vẫn thắp hương cầu trời phù hộ bước con đi
Lúc thơ ngây con từng nghe kể
Từ tuổi lấy chồng mẹ ít khi vui
Ngày đưa thầy về nơi yên nghỉ
Lá mùa đông rơi xuống đầy vai
Con mang tấm lòng thương mẹ
Đi qua nghìn dặm quê hương
Này đây núi, này đây sông
Này đây buổi chiều khói thổi cơm lặng lẽ
Nơi nào cũng hiền như đời của mẹ
Làng ở đây như làng dưới ta
Cũng có giếng nước
Cũng có gốc đa
Cũng có con trai xa nhà
Yên tâm mẹ nhé
Con đi mười năm
Con đi bảo vệ
Niềm vui của mẹ
Và của quê hương
Một ngọn khói thổi cơm
Một mái nhà bình yên bếp lửa
Tiếng võng đung đưa trưa hè tuổi nhỏ
Tác giả
Phạm Quang Hưng
- Sinh năm 1981.
- Quê Phường Bắc Hà, Thành phố Hà Tĩnh
- Nơi ở hiện nay: Thanh Xuân Bắc, Q. Thanh Xuân - Hà Nội
TẶNG BẠN ĐỒNG HƯƠNG
Có gì đâu bạn đồng hương
Vào đây uống nước cho đường bớt xa
Trao nhau câu chuyện làm quà
Gửi nhau một chút gọi là tri giao
Đất thì thấp, trời thì cao
Có duyên gặp gỡ hãy trao ân tình
Đất trời rồi sẽ chứng minh
Cho người, cho bạn, cho mình, cho tôi
Mong gì những việc xa xôi
Gặp nhau thì cứ thảnh thơi chuyện trò
Tạm quên vạn sự âu lo
Để đi cùng với chuyến đò tình thân
Người ở xa, tôi ở gần
Gặp nhau dù chỉ đôi lần cũng vui
Xa quê ai chẳng bùi ngùi
Mong ngày trở lại ngủ vùi triền đê.
NHỚ QUÊ
Mình ta và nỗi nhớ
Cứ thơ thẩn vào ra
Giờ này ở nơi xa
Có ai ngồi nhặt nắng?
Bờ sông xưa cát trắng
Gió đùa sóng lao xao
Chờ hoài đôi cánh én
Ca hát giữa trời cao
Bao giờ mùa xuân nhỉ?
Bao giờ gió ru êm?
Bao giờ mầm cỏ mềm?
Xanh tươi triền đê vắng
Ước gì là cơn gió
Bay về miền quê xa
Hát trên triền đê vắng
Cho vơi nỗi nhớ nhà
Bao giờ tình yêu đến
Người để dạ vấn vương?
Bao giờ người chợt đến
Cho ta vơi nhớ thương?
Ước gì hoá mưa ngâu
Rơi cho mềm trời đất
Ước gì là mưa xuân
Giăng nhẹ nhàng trên tóc
Ước gì có thể khóc
Những lúc buồn mênh mang
Ước gì là chú dế
Ngủ quên bên hồn làng...
Sông quê - Ảnh: Nam Hồng