Tác giả Trần Nam Phong quê quán xã Kỳ Tiến, huyện Kỳ Anh. Hội viên chuyên ngành thơ - Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Hà Tĩnh. Hiện là Trưởng Ban Tuyên giáo thị xã Kỳ Anh. Văn nghệ Hà Tĩnh tran trọng giới thiệu chùm thơ lục bát của Trần Nam Phong được rút ra từ tập thơ "Viết chờ sen lên", Nxb Hội nhà văn, 2019.
Bờ đê, thả gió, chăn trâu
Em ơi, gió núi đang về
Trăng chiều ai thả bùa mê lên rồi
Trái vườn kết mộng chùm đôi
Gió chiều đang chín những lời hư không
Bốn bề là núi là sông
Là hương cổ tự thơm lòng thơ ngây
Chiều hôm thương nhớ dâng đầy
Em ơi chầm chậm đến ngày mai sau
Bờ đê thả gió chăn trâu
Tay không, nón lá, áo nâu và diều
Em như trăng sáng cả chiều
Anh như mây móc đổ liều trận giông
Mai này đi gánh nước sông
Xin em gánh cả hư không tôi về
Gửi người đi xa
Sống nhờ khờ dại chiêm bao
Đời người một giấc nôn nao thôi mà
Ai về nương gió cành đa
Ruổi câu kinh kệ cõi ta kiếp người
Em đi phố xá ngủ rồi
Biết đâu ta khóc tiếng cười người dưng
Em nhưng nhưng nhức hạt vừng
Ta tưng tửng tửng lửa rừng tháng ba
Ngày gần còn đó, tháng xa
Đêm qua gió thổi cành đa, hỡi người
Đáy sâu vũ trụ ta ngồi
Mênh mang hư ảnh nương trôi bóng thiền
Thời gian lấy nhớ làm quên
Lấy mưa làm nắng qua miền hanh hao
Ta về cày ải chiêm bao
Cấy lên cát trắng gió lào tuổi thơ
Lục bát mùa thu
Người đi ra bể tìm sông
Ta về nhặt cái mênh mông cõi người
Mà sao trĩu nặng trong đời
Mây bay kiếp trước, mưa rơi kiếp này
Hoa bèo nở tận chân mây
Mình ta còn lại tháng ngày hư không
Hỏi em còn tuổi má hồng
Nửa đời sao vẫn vỡ lòng tiếng yêu
Mình anh với cả buổi chiều
Với ưu tư, với rất nhiều vá may
Anh còn để gió trên cây
Một con sông chảy nắng đầy chiều hôm
Dâng người xin chút thảo thơm
Người ơi còn đó nỗi buồn đa mang
Một đời cơn gió lang thang
Gió không mang gió thì mang nỗi người
Đi trên sông mây - Ảnh: Nguyễn Thanh Hải
Người trăm năm
Nhớ nàng kiếp trước không anh
Kiếp này chưa kịp để thành lứa đôi
Nhớ ai vời vợi mây trời
Anh bao nhiêu kiếp để đời có em
Thoáng buồn những lúc sen lên
Thoảng bay trong gió hương thiền ngàn năm
Ta thường sống đến tuổi trăm
Rồi đi như một lăn tăn kiếp người
Trao em một giọt luân hồi
Rưng rưng tôi khóc gọi người trăm năm
Bông hồng từ cõi xa xăm
Cùng tôi như nắng ướt đằm hạt mưa
Hỡi người xưa, của sau xưa
Mai này hóa nắng, hóa mưa, để rồi
Trao nhau một giọt luân hồi
Rưng rưng trong cõi gọi người trăm năm
Viết chờ sen lên
Là ai tôi đã chào đời
Là ai, tôi đã khóc cười trăm năm
Buồn vui chín khúc ruột tằm
Nhẹ tênh hồn vía, đăm đăm dáng hình
Đường đời muôn nẻo phù sinh
Mỗi ngày chọn một bình mình với đời
Là tôi sống giữa đất trời
Đa đoan gọi gió nói lời yêu thương
Biết đâu trong cõi vô thường
Nguyện làm ngọn cỏ lót đường người đi
Biết đâu trên nẻo thiên di
Nguyện làm chiếc lá yêu vì mùa xuân
Chuông chùa lênh mấy nhịp ngân
Chuyến tàu xưa lại vào sân khứ hồi
Ước tôi rồi lại là tôi
Có cha, có mẹ, có người thương yêu
Thế gian nắng lắm, mưa nhiều
Mồ hôi nhỏ xuống, khói chiều bay lên
Bốn mùa ngát một mùa sen
Là tôi trong cõi hương thiền ngàn năm