Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chân dung Tác giả Nguyễn Thạch Đồng - Hội viên Thơ, Hội liên hiệp VHNT Hà Tĩnh.
NGUYỄN THẠCH ĐỒNG
Bút danh: Sóng Xanh
Ngày tháng năm sinh: 3 - 8 - 1958
Quê quán: Kỳ Phú, Kỳ Anh, Hà Tĩnh
Nơi công tác hoặc thường trú hiện nay: Phường Hưng Trí, Tx Kỳ Anh, Hà Tĩnh
Hội viên Hội VHNT Hà Tĩnh, chuyên ngành: Thơ Năm kết nạp: 2020
Địa chỉ liên lạc: Phường Hưng Trí, Tx Kỳ Anh, Hà Tĩnh
Điện thoại: 0985327920
Tác phẩm chính đã công bố, xuất bản:
Thơ in chung trong Tuyển tập “Vì màu xanh quê hương”
(Dự án Bảo tồn đa dạng sinh học dãy núi Bắc Trường Sơn)
Tác phẩm tự chọn:
HOA BIỂN
Hoa biển bên bờ cát mỏng
Cát trắng trong cho hoa tím dịu dàng
Mơn man sóng căng tràn ngực trẻ
E ấp bờ tím biếc mênh mang
Ai nỡ trách một đời hoa bờ bãi
Bão dập mưa chan chát mặn biển khơi
Còn cào sóng đất trời nghiêng biển động
Bão tố qua rồi lại xanh thắm trùng khơi
.
Tôi yêu biển ! Cồn cào tôi yêu biển !
Nhỏ nhoi ơi ! Hạt cát nhỏ trên đời !
Tôi nhớ biển ! Giận hờn tôi nhớ biển !
Biển đâu rồi ! Cát bé bỏng của tôi !
Hoa bên cát một đời hoa bên cát
Lặng lẽ thơ ngây đằm thắm sắc trời
Ngàn năm sóng, ngàn năm hoa của biển
Mai cạn rồi, còn nhớ biển người ơi !
TA VỀ NỖI NHỚ...
Ta về nỗi nhớ đi em
Mình mong gặp lại tiếng quen lần đầu
Xoan còn tím đến nôn nao
Hương xoan tím cả lối vào trường xưa
Ta về nhặt tím hoa xoan
Trên màu nhung nhớ của ngàn năm sau
Cài lên tóc phấn trắng phau
Gửi miền vụng dại sắc màu thanh thiên
Ta về nương cánh hoa sen
Từ miền hạ cháy trinh nguyên mặt hồ
Đời sen chẳng lụy bùn nhơ
Hương sen tuệ giác câu thơ hão huyền
Ta về nhặt cánh phượng hồng
Ép vào trang vở trắng trong học trò
Tinh khôi ánh mắt trẻ thơ
Bao miền hạ đỏ bây giờ còn xanh
Ta về nhặt sóng đầu ghềnh
Kết chùm hoa biển tặng mình em thôi
Tặng em vị mặn tinh khôi
Tặng em tình biển ngàn đời nở hoa
Biển cho vị mặn thiệt thà
Đời cho vị mặn kết hoa bên ghềnh…
ĐỪNG QUÊN NƠI ẤY DÒNG SÔNG
Có lẽ nào quên những dòng sông
Suốt đời hiến dâng cho biển cả
Biết quên mình để cất lên từ đá
Hạt nước chung dòng mang tặng biển khơi
Có lẽ nào biển quên những đầy vơi
Mênh mông thế, đừng nỗi nông đến thế
Mỗi con sóng cồn cào nơi đáy bể
Đã từng lớn lên từ giọt sữa cội nguồn
Không lẽ gì quên dòng sông quê hương
Mãi ngàn năm trở mình bơi ra biển
Để lại cho đời bao mỡ màu bờ bến
Gồng gánh thiên tai, đem yên ả cho đời
Thương nhiều những dòng sông quê tôi
Bạt ngàn sinh sôi, sa bồi sữa mẹ
Thao thiết màu trời, nghìn đời dâu bể
Mang nặng quê, tình cây lúa mênh mông
Đất nước mình chảy qua những dòng sông
Giọt lệ thương đau đôi bờ chia cắt
Nay sông mãi ngân vang câu hát
Khúc trường chinh trong ca khúc xuân đời...
Đừng quên, đừng quên nhé em ơi !
Nơi ấy dòng sông nước một màu son sắt
Cho ta nắm tay nhau trong tin yêu dìu dặt
Sông mãi yêu thương sông hát khúc bậc trầm !
Biển khơi xa biển có nhớ rừng !?
Sóng đại ngàn vỗ ngàn xanh thuở ấy
Biển hãy nhớ rừng cho sông dài mãi chảy
Cho dìu dặt đôi bờ câu ví giặm quê hương...