11-02-2020 - 11:13

Truyện ngắn HAI NỬA MÙA HOA của Hoàng Khánh Duy

HAI NỬA MÙA HOA

                                                   Truyện ngắn

Chiếc xe đò dừng lại ở lưng chừng đèo có cái tên rất thơ: Mimosa. Bảo bước xuống xe đò. Lơ xe khoác tay ra hiệu tài xế cho xe lăn bánh. Chỗ Bảo tới xe đò không tới được. Từ chỗ này, Bảo sẽ băng qua một thung lũng trồng toàn hoa và dâu tây. Ngang một hồ nước rộng và xanh nằm gọn lỏn dưới chân núi, Bảo đứng lại ngắm nghía, màu xanh ngắt của lá thông, màu thiên thanh của bầu trời, màu ngọc bích của nước dưới hồ và màu trắng xóa của dòng thác chảy xuống từ thượng nguồn, nước vượt qua tầng tầng lớp lớp đá rồi lọt thỏm giữa lòng hồ. Cái thanh âm hùng vĩ của đại ngàn níu chân Bảo ở lại ngửa cổ hít một hơi thật sâu gió thổi từ các khe núi pha lẫn mùi lá thông hăng hăng, đến khi nắng xuyên qua rừng thông xua tan làn sương mờ trắng đục ôm ấp Tây Nguyên mỗi sớm mai lạnh lẽo.

Bảo về Tây Nguyên vào dịp cuối năm, khi mùa hoa dã quỳ còn chưa qua, vài bông quỳ vàng rực và tươi tốt còn sót lại bên vách đá, hoa ban vẫn còn bung nở nhuộm trắng một cung đường quen thuộc trong nội ô thành phố. Mai anh đào đã bật ra những cánh hoa hồng tươi từ trong trăm ngàn chiếc nụ non tơ. Hình như Bảo đã xa Tây Nguyên rất lâu. Lẩm bẩm tính, chắc cũng hơn ba mùa mai anh đào nở rộ. Bảo không về núi vì ngoại trừ hai tiếng “cố hương” thì Bảo chẳng còn gì ràng buộc bởi nơi đây. Mẹ mất, mộ mẹ nằm trên ngọn đồi có thông xanh bao phủ, bên cạnh những ngôi mộ khác của người du sinh trong hành trình lang bạt đã chọn đất này sinh sống rồi ngủ yên trong lòng đất đỏ bazan khi nhắm mắt xuôi tay. Cha, người mà Bảo chưa một lần được trông nhìn suốt hai mươi lăm năm cuộc đời. Mẹ vẫn luôn nhắc Bảo sau này lớn lên, đi bốn phương trời nhớ để ý mà tìm cha, để làm gì? Để Bảo được gọi hai tiếng: “Cha ơi” mà từ lâu Bảo đã khát khao. Để Bảo được ôm cha thật lâu, để hơi ấm từ cơ thể của cha len lỏi vào từng tế bào sống trong cơ thể của Bảo. Cảm giác ôm cha chắc cũng ngọt ngào và hạnh phúc như khi Bảo ôm mẹ hồi còn sống. Mẹ mất, Bảo như con chim nhỏ bơ vơ giữa núi đồi, chiều chiều Bảo lên lưng chừng đồi ngồi ngắm thung lũng rợp trong nắng vàng. Những ngọn nắng cứ nhảy múa trước mắt Bảo, ánh lên huy hoàng một chút rồi đắm chìm giữa sương mù và màn đêm u tịch bao trùm đại ngàn huyền bí.

Mai Anh cũng thích cái cảm giác ngồi trên cao ngắm thung lũng sặc sỡ mỗi sáng mỗi chiều. Mẹ sinh em ra vào cuối đông, đầu xuân, khi mà mai anh đào đương căng tràn sức sống. Mẹ đặt em tên Mai Anh, cái tên cũng rực rỡ như mùa xuân. Mai Anh có đôi mắt buồn như mùa đông phố núi. Dù khóc hay cười thì đôi mắt Mai Anh cũng trĩu nặng một nỗi buồn. Mẹ sợ em khổ, nhưng mẹ không cho em đi học. Trường học cách xa thung lũng, muốn đến trường phải vượt qua cung đường đèo ngoằn nghèo nguy hiểm. Không muốn gửi Mai Anh cho nhà họ hàng nên mẹ đành cho Mai Anh nghỉ học, ở nhà phụ mẹ trồng dâu tây với hoa ở phía dưới thung lũng.

Bảo nhớ rất rõ những gì mình đã nói với Mai Anh, đúng hơn là những lời thề thốt. “Bao giờ dã quỳ thôi mọc ra từ dốc núi, bao giờ thung lũng hết hoa, đồi thông chết rũ… thì khi đó anh mới thôi yêu em!”, Bảo nói vậy. Tay Mai Anh vân vê bông dã quỳ còn sót lại cuối mùa, đầu ngả vào vai Bảo. Đồi thông này đã chứng kiến bao chuyện tình đẹp như cổ tích, chứng kiến Bảo và Mai Anh lớn lên như cây cỏ giữa đại ngàn. Con dốc trở thành nơi hẹn hò. Tình yêu bắt đầu từ thuở hai người còn nắm tay nhau đi hái những bông hoa mọc dại bỏ vào trong cái giỏ nhỏ xíu đan bằng dây mây. Tình yêu lớn dần nồng nàn như mai anh đào sắc thắm.

Sau hai lần thư về, Mai Anh không còn nhận được một lá thư nào từ Bảo. Những lá thư đi không hồi âm. Những lá thư viết rồi định gửi, nhưng không gửi, nó cứ đầy dần lên. Lần đó Mai Anh đưa Bảo lên đèo đón xe về thành phố. Bảo nghĩ cha đang lưu lạc đâu đó ở thành phố, trong một khu lao động nghèo khổ hay ngõ ngách nào đó. Cha không ở Tây Nguyên như hồi nhỏ Bảo vẫn thường để ý mỗi khi đi ngang qua một thung lũng bất kì có mấy người đàn ông cúi lom khom cuốc đất trồng dâu. Hồi mẹ còn sống, Bảo hỏi mẹ sao cha bỏ hai mẹ con mà đi, mẹ trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Ba không bỏ mẹ, chỉ là không hợp nhau”. Mẹ thật mạnh mẽ, nếu không hợp nhau thì thôi đường ai nấy bước. Mẹ chấp nhận vậy. Còn hơn ăn chung ở chạ với nhau mà không có tiếng nói chung, không có đồng cảm và thấu hiểu. Mẹ nói, cha đi khi ánh nắng chiều lấp ló cuối chân trời. Cha không trở lại, cũng không một dòng tin nhắn. Chính mẹ cũng ngờ ngợ trong lòng cái câu hỏi có phần lạnh lùng: cha Bảo còn sống hay đã chết? Niềm tin duy nhất khiến mẹ nghĩ rằng cha còn sống là khát khao tình cha vẫn cháy bỏng trong tâm khảm của Bảo. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, mẹ lấy hết sức bình sinh mà nói với Bảo rằng: “Nhất định phải tìm cha con cho bằng được. Dù cha con có ở cuối đất cùng trời…”. Rồi mẹ đi.

Một góc làng Cù Lần (ảnh Hương Thành)

Và Bảo cũng đi. Bảo cầm tay Mai Anh khi vừa lên đến lưng đèo: “Em đợi anh. Tìm được cha thì anh sẽ về với em!”. Mai Anh vẫn chờ. Mấy đám dạm hỏi em đều lắc đầu. Mẹ nói: “Mày định chờ thằng Bảo tới bao giờ? Nó không về núi nữa đâu. Nó ở lại thành phố luôn cho mày sáng mắt. Ở đây có gì giữ chân được nó đâu?”. Mai Anh vẫn một niềm tin rằng Bảo sẽ quay lại. Hơn hết, trong Mai Anh có một cơ thể sống đang từng ngày, từng giờ lớn lên, làm trỗi dậy bản năng làm mẹ. Những mùa hoa cứ lặng lẽ đi qua. Dốc núi bao giờ cũng lung linh trong những sắc màu mới. Mỗi mùa hoa đi qua thì nỗi buồn trong Mai Anh càng thêm chồng chất. Mẹ em trách “Cái thằng đó tệ thiệt!”, nó hại con gái mẹ lỡ làng, “cái bụng lùm lùm đến chừng đẻ ra đứa nhỏ biết gọi ai là cha?”. Ngày chờ, đêm đợi, tháng mong. Cuối cùng Mai Anh cũng hạ sinh. Đêm đó Tây Nguyên đổ mưa, nước trắng xóa từ dốc núi chảy xuống thung lũng. Màn đêm tối tăm, gió núi như xé. Mụ ẳm đứa nhỏ trên tay, từ trong buồng nói vọng ra bên ngoài: “Con gái. Cái mũi y hệt mẹ nó!”. Mai Anh kiệt sức nằm thở dốc, đôi mắt ứa nước. Trong cơn mê sảng, em gọi tên Bảo, người em thương.

Đi qua thung lũng dâu một quãng, Bảo dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ, ngoài sân có hai gốc mai anh đào cũng đương hồi trổ bông. Đứa con gái đang ngồi dưới gốc nhặt mấy cánh mai anh đào bị gió rứt khỏi cành, thấy người lạ, nó tròn xoe đôi mắt rồi chạy vào í ới gọi “Ngoại ơi”.

Người đàn bà đầu đội khăn từ trong nhà bước ra, tay dắt đứa con gái. Bảo kịp nhận ra người đàn bà đó là mẹ Mai Anh. Trông bà ta đã già hơn trước rất nhiều. Thấy Bảo, người đàn bà sững sờ trong phút chốc rồi mếu máo: “Mày về rồi đấy à! Mày về mày tìm con Mai Anh đấy à! Không kịp nữa rồi, con ơi! Mày về muộn mất rồi!”.

Một thoáng chưa biết chuyện gì xảy ra. Bảo ngớ người. Đứa con gái thấy người lạ, hơi sợ, nó rụt người lại sau lưng bà ngoại. Trống ngực nó đánh liên hồi. Mà trong đôi mắt nó, người thanh niên kia có vẻ gì thân thuộc lắm. Mẹ Mai Anh dụi mắt rồi nắm tay con bé đi vào trong ngôi nhà gỗ. Bảo đi theo sau. Cả ba dừng lại trước bàn thờ nhỏ để ở một góc trong nhà, trên bàn thờ là di ảnh của Mai Anh. Bảo sững sờ, hai môi Bảo mím chặt lại, giọng run run: “Trời ơi! Mai Anh… Bác, chuyện là thế nào?”. Tim Bảo như vỡ ra trong lồng ngực hoặc có mũi nhọn nào đâm vào tim khiến Bảo đau hơn cái lần anh té từ trên đồi lăn xuống thung lũng, bao nhiêu là gai nhọn lẫn đá núi cứa vào cơ thể mà cũng chẳng đau bằng lúc này. Người đàn bà mủi lòng ôm con bé vào lòng, khóc ròng, nếp nhăn ở đuôi mắt ép vào nhau. Nỗi đau của kẻ đầu bạc ngậm ngùi nhìn kẻ đầu xanh ra đi khi còn quá trẻ.

Những đoàn khách du lịch không còn lai vãn đến hồ nước màu xanh ngọc bích dưới chân núi. Người ta đã gỡ hẳn cái bảng chỉ đường đến địa điểm du lịch này. Lâu lâu có vài người nhóm phượt chuyên nghiệp, hiếu kì mò tới nơi này chụp ảnh, vừa nghe câu chuyện về cô gái chết trẻ trong một chiều lao xuống hồ nước cứu lấy đứa con của vị khách du lịch sa chân rớt xuống hồ nước. Dòng thác đổ ẩm từ trên ghềnh đá xuống hồ, cuộn xoáy cuốn đứa nhỏ ra giữa lòng hồ. Hồ nước rộng và sâu, bọt nước tung lên trắng xóa và sức mạnh của dòng thác nhấn đứa nhỏ xuống đáy hồ. Không cứu được đứa nhỏ, người con gái cũng chìm nghỉm giữa hồ. Người mẹ mất con gào khóc, tiếng khóc như xé toạc không gian đại ngàn. Bóng chiều nhuốm màu tang tóc.

Người trong thung lũng xót thương cho Mai Anh, cô con gái chết trẻ. Mấy hôm sau xác Mai Anh nổi lên. Em ôm đứa nhỏ khít rịt. Dường như trong lúc sắp lìa đời, Mai Anh đã ôm chặt đứa nhỏ, dùng hết sức bình sinh để vẫy vùng, đưa đứa bé lên mặt nước. Bản năng của người mẹ thường trỗi dạy trong những hoàn cảnh nghiệt ngã nhất.

Mộ Mai Anh nằm trên đồi thông trong khu mộ của những người du sinh được chôn cất không thứ tự, không kiểu mẫu. Ngoại vẫn thường dẫn đứa nhỏ lên đồi thông thăm mộ Mai Anh, rồi ngoại chỉ về phía xa khỏi thung lũng, khuất tầm nhìn, về một nơi nào đó xa xăm lắm. Ngoại nói: “Cha con ở phương đó!”. Mắt đứa con gái sáng rỡ, nó vẫn tin rằng nó còn có cha trên cuộc đời này. Đời nó chưa hẳn đã mồ côi. Còn mẹ nó vẫn ở quanh nó, trong thung lũng này, dưới hồ nước kia, trên đồi thông trăng sáng. Nó hỏi ngoại: “Không biết bao giờ cha về với con”. Ngoại ngoảnh mặt đi. Bởi chính ngoại cũng không biết chừng nào Bảo về Tây Nguyên. Im lặng một lúc, ngoại thều thào: “Một năm. Hai năm. Năm năm. Mười năm. Thế nào cha con cũng về!”.

Đứa con gái vẫn tin trong lòng Bảo, nó chiếm một vị trí hệt như mẹ Mai Anh xinh đẹp của nó thuở còn sống, còn xuân sắc. Nó dụi đầu vào người Bảo. Tiếng “cha” lần đầu tiên được bật ra nghe có vẻ ngượng ngùng, hơi gượng. Nhưng rồi nó sẽ quen. Bởi tiếng “cha” nó đã từng khát khao được gọi, và vẫn thường gọi vống vào không trung mỗi khi ngồi một mình dưới thung lũng chờ ngoại bón đất cho dâu. Cũng như Bảo đã từng khát khao được gọi “Cha ơi” hơn hai mươi năm cuộc đời, mà không biết chừng nào mới được gọi. Có lẽ, con bé ấy hạnh phúc hơn Bảo gấp trăm ngàn lần.

Hai cha con nắm tay nhau đi qua thung lũng, lên đồi thông, chỗ đó có mộ mẹ Bảo, mộ Mai Anh. Hai ngôi mộ nằm cách nhau bởi một gốc thông, xung quanh có hoa do người thung lũng trồng nở rộ suốt bốn mùa. Bảo ngồi trước mộ Mai Anh. Dưới ba tấc đất em đã nằm yên nghỉ, giữa điệp trùng đồi núi, giữa màu xanh của cây lá, bầu trời. Em chẳng còn vướng nợ trần gian. Chỉ là em không đợi được ngày Bảo về với em, với Tây Nguyên đại ngàn, với thung lũng bốn mùa rộn rã. Em ra đi, chỉ còn lại trên đời đứa con gái giống em không xê một nét. Bảo quỳ trước mộ em, lặng người. Bảo đã không thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng chắc chắn rằng Bảo sẽ mang lại hạnh phúc cho đứa con gái - kết tinh của tình yêu trong sáng. Bảo sẽ dìu dắt nó đi qua thung lũng, núi đồi. Bảo sẽ dạy cho con bao điều hay lẽ phải, sẽ nó với con rằng: Mẹ con vẫn ở Tây Nguyên này, khi mai anh đào nở rộ, mẹ con sẽ về trong sắc hông tươi rói của muôn vạn cánh hoa.

HOÀNG KHÁNH DUY

(Hội VHNT Cần Thơ)

. . . . .
Loading the player...