Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 3/2023 (Phần 2).
TRẦN HÀNH SƠN
Tình đất
Đô thành quen thói bấy lâu
Ta về nhổ cỏ trồng rau thôi mà!
Mảnh vườn - núm ruột chia xa
Đêm đêm khắc khoải ngân nga côn trùng ...
Mặc cho nắng nóng như nung
Cả ta và đất phơi lưng dưới trời!
Khổ thân đất lắm đất ơi!
Quanh năm suốt tháng ngậm ngùi cô đơn!
Không hoa cho đất mùi thơm
Không cây cho lá bồn chồn quả xanh.
Đất nằm ngửa mặt hiền lành
Để ta rửa sạch nếp nhăn tháng ngày...
Đi đâu mỏi mệt chân tay
Về quê - Tình đất mới hay chính mình.
Nghi Xuân 6/ 2022
PHAN VĂN CHƯƠNG
Cao nguyên đá
Lưỡi đá lởm chởm dựng ngược bên trời
mây trắng
chen ngựa trắng
chở khát khao một vòng ôm chợ tình Khâu Vai
thẳm xa tiếng vọng ngựa hí
ngược dốc
lốc cốc
nhịp núi
nàng đội chiếc mũ thổ cẩm
hàng tua rua sắc màu buông thõng
bóng chiều chín mẫy
cong cong hẻm vực Mã Pí Lèng
mùi thắng cố
ruộng bậc thang
trôn ốc
chon von
ngôi nhà như một chấm mơ hồ
môi hoa
tam giác mạch
cao nguyên bầu rượu nóng ran
muốn vít cần nhưng sợ thiếu mấy tháng mấy ngày
ngược dốc cao nguyên đá Đồng Văn vịn theo tiếng khèn A Páo
mù say say
lò say say ngày trở lại
thẩm mã đèo.
Hoành Sơn
Núi trùng điệp như đàn trâu rừng nổi u
sừng sững
con đứng con nằm con tắm hoàng hôn
lấm lem mây trời bùn đất thời vụ
đứa chăn trâu lên cung trăng ngồi
quên đồng dao
tuổi thơ trôi
núi duỗi chân ra biển
biển lam xanh
thuỷ triều ngọn bút
chiến tranh
núi vỡ
núi lại ngồi
y hệt đàn trâu rừng lừng lững
lưng đèo
tóc gió
ngôi nhà bát úp đựng cả xuân xanh
hương gì như bông rừng xa ngái
câu thơ
neo lại
dãy Hoành sơn.
VÕ VÂN
Diêu Bông
(Nhân kỉ niệm 101 năm ngày sinh của Nhà thơ Hoàng Cầm: 22/2/1922 - 22/2/2023)
Trách hờn chiếc lá Diêu Bông
Để bao nhiêu áng thơ không trọn lời
Chị cười bữa đó buông lơi...
Cho người mãi kiếm khắp trời mênh mông.
Yếm đào gió bãi bay không
Váy chùng có vướng gót hồng chị đi
Bờ đê nghe gió rù rì
Chị đi theo lọng, em ghì lòng đau.
Đồng màu lỡ một vụ rau
Lúa vàng năm đó rầu rầu chiêm khê
Diêu Bông đâu tỏ lối về
Còn đây say đắm duyên quê chị mời.
Quần xăn chân chị trắng ngời
Đong đưa chị gánh tiếng cười xóm quê
Diêu Bông cùng chị mãi đi
Bãi sông mộng mị, đò kia dỗi người.
Câu thơ vương ngọn tre lơi
Ngõ xưa còn níu đôi lời lửng lơ
Diêu Bông chiếc lá ngẩn ngơ
Một đời trai trẻ còn chưa hết chờ...
Nhớ cụ Nguyễn Khuyến
(Nhân 118 năm ngày sinh Nguyễn Khuyến: 15/2/1835 - 15/02/2023)
Chiều nghiêng bóng nắng về đâu?
Cho thời gian nhuốm một màu nhớ thương
Ngõ hồn như phủ màu sương
Lối xưa quạnh quẽ ao vương bóng người.
Ngập ngừng chân bước chơi vơi
Rào thưa cỏ úa lá rơi rụng đầy
Ảo mờ như cụ đâu đây
Buông câu thong thả gió mây mơ màng.
Ngẫm đời thế cuộc ngổn ngang
Thanh cao tâm sáng chẳng màng lợi danh
Quê nhà ngọn gió mát lành
Sớm yêu hoa cỏ chiều dành bạn thơ.
Thoáng thôi, như một giấc mơ
Rưng rưng lần giở trang thơ thuở nào
Cần câu nước biếc sóng chao
Lá vàng đưa khẽ gió xao mặt hồ.
Con về đứng lặng... ngẩn ngơ
Miên man suy nghĩ vẩn vơ ...bần thần
Chiều rơi tựa khúc nhạc thầm
Cung sầu cao vút, khúc trầm thở than.
Chạnh buồn như gió thu sang
Để cho tơ rối ngổn ngang trăm bề.
Hoàng hôn êm ả làng quê
Ao thu ngõ trúc lối về bâng khuâng...
HẠNH LOAN
Tự do và ràng buộc
Buộc chặt đời anh vào em
Sợi xích kết bằng đoá hôn mềm và những lời tình tự
Mâu thuẫn không anh
Tại sao lại ràng buộc thêm lần nữa
Khi sâu thẳm lòng mình ai cũng nhớ tự do?
Nối vào nhau trong đợi chờ
Em ràng buộc anh bằng bài thơ sẽ viết
Anh ràng buộc em bằng con tim nồng nhiệt
(Có những điều chỉ riêng mình ta biết)
Ràng buộc là cái giá của tình yêu
Anh có muốn tự do để được phiêu lưu?
Hay ràng buộc cùng em không bao giờ hối tiếc
Ngoài chúng mình
Còn ai yêu ta thật lòng tha thiết
Cô đơn là cái giá của tự do
Ta chọn nhau rồi nhé
Thôi mình đừng âu lo
Khi ta yêu thật sự
Ta không cần tự do...
Hoa hồng Ecuador
Không biết tự bao giờ
Em đã mơ về những đóa hồng Ecuador
Loài hoa diệu kỳ Nam Mỹ
Hoa mọc lên từ ý nghĩ
Mọc lên từ khát khao
Mọc lên từ lòng kiêu hãnh
Mọc lên từ vị khét tro tàn
Dưới chân hoa trị vì thênh thang
Những tầng đất vẫn sục sôi dịch chuyển
Hoa uống vị mặn đại dương
Ngẩng cao đầu giữa gió sương
Hoa lắng nghe những thanh âm của thiên hà bất tận
Hoa chắt ra từ miệng núi lửa phun trào bao giọt sống
Để bừng dậy sắc hồng Ecuador
Một mai đây
Hoa vượt đại dương mênh mông về trong vòng tay
Em ôm hoa và ôm anh nồng say
Nghe vị đất Ecuador, mùi thơm của mắc ma, của nắng trời, của
sương rơi, của cao vời, của vị biển mặn mòi
Ngạo nghễ bên ta hạnh phúc
Không cần dài lâu chỉ cần giây phút bên nhau
Rồi anh sẽ nói với em vì sao
Hoa hồng Ecuador muôn lần rực rỡ
Dẫu rồi có ngày hoa tàn úa
Bởi kiếp hoa cũng tựa kiếp người
Nhưng không gì sánh nổi anh ơi
Vẻ đẹp của loài hoa chúa tể
Như tình yêu trong tim ta ngự trị
Cháy lên kiêu bạc như loài hoa dẫu đối diện với u linh
Để cái chết sẽ cúi đầu cô độc
Vì bị coi khinh...
Và anh hãy tin
Trên trái đất này
Không có nơi nào để hoa hồng đẹp như Ecuador
Trên cõi người này, không ai yêu anh bằng em
Trên thế gian này
Không có nơi nào bình yên
Như tình yêu của đôi mình
Anh ạ!!!
TRƯƠNG NGỌC ÁNH
Nụ
Những cánh bay viễn xứ
Chấp chới ánh phù vân
Hạt nâu như màu đất
Tách vỏ nhu nhú mầm
Ủ từ trong giá buốt
Nhựa ứ nứt chồi xanh
Em dậy thì căng mẩm
Mắt chảy vào long lanh
Hẳng còn viền sương khói
Níu bước chân người đi
Môi non cười một nửa
Chưa qua buổi xuân thì
Sông viền theo sóng sánh
Uốn cuộc đời nghìn năm
Phù sa xanh thăm thẳm
Trổ bao nụ tầm xuân.
Về theo nắng xuân
Sớm nay trời vẽ nét xuân
Tay vin sương khói bước chân tìm về
Thênh thênh một nẻo đường quê
Sông Sơn chảy giữa đôi bề nhớ mong
Vòng cung cầu vút tầng không
Thuyền ai rẽ sóng trên dòng ngược xuôi
Nắng xuân ưng ửng làn môi
Dậy thì nhu nhú em cười làm duyên
Gió xuân lúng liếng mắt huyền
Để em trẩy hội đền thiêng quê nhà
Bao nhiêu bước sóng trôi qua
Còn in nặng dấu phù sa dâng đời
Mắt nào chảy giữa hồn tôi
Với long lanh với bồi hồi nhớ thương
Một đời nắng gió muôn phương
Vin mùa xuân nẻo cố hương lại về.
Ảnh: internet
NGÔ ĐỨC HÀNH
Gọi đồng
Đồng làng
nuôi tôi lớn lên
con cá thia lia, con tôm, con tép
cánh cò chiều hôm đường bay không lạc
gọi đồng như gọi mẹ cha
tôi áo tơi lên đồng
bắp chân sạm gió
cỏ mật hanh hao con kênh vừa gội
mắt em làm duyên dấu tuổi dậy thì
nắm cỏ trên tay
chơi trò trọi gió
chăn trâu trên đồng thả trâu ăn lúa
cười vô tư hợp tác quê nhà
tôi gọi tên em
gọi đồng
gọi miếng trầu cay têm vào thương nhớ
bắp chân bèo dâu khỏa chân mỗi bữa
cầu ao đầu làng soi bóng lứa đôi
tôi lớn lên
nhờ dòng sữa mẹ nuôi
nhờ cánh đồng thắt lưng buộc bụng
nhờ gió Lào tảo tần khuya sớm
hè sang đốt lửa tồng ngồng
tôi lớn lên
trong nỗi nhớ em
tháng mười chim cu lót ổ
tảo tần đầu bờ cuộn rơm xây tổ
sinh sôi cánh đồng nhú hạt băn khoăn
đồng ơi
tôi lớn lên đồng thì hẹp lại
gọi cánh đồng nơi tôi mãi mãi
cánh cò bay không lạc đường về
Dòng sông đa tình
Có phải nơi nào cũng thế,
chảy trên quê hương sông cũng đa tình
mời anh về Hà Tĩnh mà xem
câu ví giặm tắm giữa dòng trắc ẩn
Câu đợi, câu chờ, cánh võng mẹ ru
ơi khúc hát sâu đằm như lòng mẹ
ơi quê hương dẫu qua bao dâu bể
sông như người chung thủy thế Ngàn Sâu
Sông ghi vào lòng nốt nhạc dòng La
đầu Ngàn Phố vắt lòng về phía biển
sông cứ thế một đời mong dâng hiến
thương mến Tam Soa câu đợi, câu chờ
Chỉ tại dòng sông vương nặng câu thơ
mà ngô bãi, mùa vàng óng ả
mà mắt em đằm sâu thương quá
anh có về Hà Tĩnh với em không?
Có phải nơi nào cũng thế
tắm một lần muốn ngụp mãi với dòng sông
có phải nơi nào cũng thế
mê đắm hồn người sông mãi chảy vào trong?
NGUYỄN THẾ HÙNG
Cải vàng
Ta hẹn người sang sông chiều ấy
cùng ngắm hoa cải vàng
tiết trời ren rét mưng mưng
người không sợ sóng lừng gió cả
chỉ sợ ong bướm nhiều, lời nói gió bay
Cải trải vàng đến tận bờ đê
nơi tôi và người vẫn sang sông đến lớp
ngày đó có điều gì trong trang vở
ngoài những cánh hoa cải vàng
ngày đó có gì trong tóc
ngoài những cánh hoa cải vàng chơi trò ú tim
Ta hẹn người sang sông chiều nay
cùng một lần ngắm hoa cải vàng
để hoa cải khỏi mắc nợ dòng sông
rồi vệt vàng ấy sẽ về ngược sáng
Biết chiều nay chắc người ta không nỡ
trách người tiễn cải qua sông.
Ta hẹn người ta lần cuối
phủ đầy nấm đất vàng tươi
một mai xuân về cải mọc
người ta không nỡ ghen hờn
Ta gieo cải vàng khốn khó
gặt mùa sương muối căm căm...
Tháng Ba
Gió vẫn thổi qua dòng Ngàn Phố
buốt như lau lách
em nón cời lặn ngụp ốc cua
tóc vẫn thế, dài như hò hẹn
vấn đời em vào cảnh bần hàn
Tháng Ba
mẹ mót lúa rũ mùa giáp hạt
miếng trầu cay, nhòe cả mắt con
Mẹ không nói tôi biết em còn giận
ngày ấy tôi đi, chưa một lần về...
Tôi mang theo một mảnh hồn quê
một tiếng hò lơi trên sông Ngàn Phố.
Một hẹn ước ngấm ngầm trong ánh mắt tháng Ba
Tôi nghĩ sông quê mình rất trong
làng quê mình thật đẹp
sông trong thế thì lòng người ngay thẳng
chỉ có trúc tre là thấu hiểu dân mình.
Tháng Ba tôi về
hoa gạo đỏ như bát hương vừa hóa
Cầu gì lên trời xanh, khấn gì ở đất
đất lành thế sao chim không đậu?
Đừng thổi nữa gió mùa giáp hạt
thổi chi nhiều, bạc phếch râu cha
Tháng Ba tôi về
em giấu khó trong nụ cười chịu đựng
sông oằn mình, sông giấu đục trong
Ai vẫn hát da em nâu là màu suy nghĩ
màu của trí thức tư duy
tôi chỉ biết em tôi đang đói
vàng mắt cua xoay trở trong bùn
Tháng Ba
Biết nói gì đây nữa em ơi
ngày tôi về bất chợt
em giấu mặt mình vào dưới tao nôi
tao nôi mỏng chênh chao như câu hẹn hò ngày ấy
có hẹn hò chi mô
có hẹn hò chi mô
sông nói rứa và em tin rứa
rằng người đi nào có hẹn hò.
Tháng Ba
làng còn đó, làng buồn như gái góa
sông thẹn không trôi, sông muốn giấu mặt mình
áo em mỏng quá
gió đầy
còn trách hờn chi đây
Phận người mỏng áo người bạc gió
làm sao cưu mang được cả dòng sông...
Anh không nỡ bắt em qua chuyến đò đầy.