Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả
LÊ ĐẮC THANH
Tìm dáng mẹ xưa
Mẹ về bạn với núi non
Bao năm xa Mẹ mỏi mòn lời ru
Giấc dài gối giữa ngàn thu
Mênh mông bóng Mẹ giữa mù mịt khơi
Xót xa tiễn Mẹ về trời
Con xin giữ lại những lời Mẹ răn
Một đời Mẹ
mấy gian truân
Còng lưng Mẹ gánh tuổi xuân sớm chiều
Một lời Mẹ
vạn tin yêu
Con sao thấu hết những điều Mẹ lo
Sông sâu chở nặng chuyến đò
Mẹ thì chở cả âu lo tháng ngày
Nhường dịu ngọt
Nhận đắng cay
Mẹ cho con cả phúc dày niềm tin
Mênh mông trời biển con tìm
dáng xưa
Mẹ vẫn im lìm Mẹ ơi
(Trại viết Đại Lải 4/2023)
VÕ CHINH
Lặng lẽ trước sông quê
Tôi một mình lặng lẽ trước sông quê
Trời xanh thế bỗng dưng thành lỗi hẹn
Doi cát bồi ngẫu nhiên thành bến
Cánh buồm lên ngóng đợi một điều gì
Bao con thuyền đã đến lại ra đi
Sông yên lòng trước bờ bãi xa kia
Xa đến nỗi chẳng hình dung được nữa
Sông cứ chảy miên man vào nỗi nhớ
Đảo hoang kia ngô trổ bắp bế bồng
Mía bắt đầu phất ngọn múa như gươm
Cỏ đến thì cỏ cũng lan man
Hoa quá lứa hay màu hoa quá đỏ
Con chuồn ớt nằm lim dim ngủ
Xin hãy đừng đánh động tuổi thơ tôi
Cây sào cong chèo chống mấy đời rồi
Con hến ngậm phù du mà sống
Rồi rút ruột nuôi cuộc đời mơ mộng
Vỏ tấp vào bến bãi vỏ nung vôi
Em bây giờ vẫn ở phía bờ kia
Anh bây giờ còn ở phía bờ ni
Sao không thể, sao lại là không thể
Sông quê ơi xin đừng dửng dưng thế
Chẳng bao giờ lặng lẽ ở trong tôi.
Chiều Đại Lải
Trong se lạnh chiều Đại Lải
Mặt hồ dấu nỗi vấn vương
Tôi nhìn bên kia thương nhớ
Nghiêng về Đảo Ngọc thân thương
Sóng sánh cà phê Đại Lải
Một trời nâu biếc hòa tan
Đôi rèm mi em khẽ ướt
Thông reo thắm chút mơ màng
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng
Như đang than thở thế em ?
Con đường gập ghềnh vó ngựa
Đợi ai em đứng mơ màng
Tôi có một chiều Đại Lải
Xa rồi vẫn cứ mênh mông
Giá tình yêu là tiếng thét
Sẽ tung trắng xóa đầu ghềnh
Em với nỗi niềm Đại Lải
Sao lòng hồ cứ thẳm sâu
Đám mây cuối chiều chết đuối
Vớt lên lại hóa nhịp câu.
(Trại sáng tác Đại Lải, 04/4/2023)
TRẦN ĐĂNG ĐÀN
Ám ảnh
Cái ngày còn thơ trẻ
Ta theo dòng êm xuôi
Day lưng về phía lở
Ngóng phù sa bên bồi.
Thế rồi xa biền biệt
Phiêu lãng mấy phương trời
Cũng bon chen cóp nhặt
Giàu lên nơi xứ người
Giờ về neo bến đỗ
Úp mặt xuống đầy vơi
Thấy lòng mình nhỏ hẹp
Giữa mênh mông tình đời…
Lên Tam Đảo
Thuở ấy trên đường xuyên trận mạc
Bọn mình chưa bén tuổi hai mươi
Bạn hẹn cùng tôi ngày hết giặc
Mày về Tam Đảo với tao chơi...
Nhớ đêm giông lửa trên Thạch Hãn
Sấm chớp cuồng điên rạch ngang trời
Hơi ấm chuyền tay rồi... giã biệt
Hẹn ước... theo dòng mây nước trôi...
Ta lên Tam Đảo chiều sương trắng
Có đám mây hoang lạc núi đồi
Phía đỉnh Rùng Rình(*) nghe gió gọi
Có phải linh hồn của bạn tôi...?
___________
(*) Đèo Rùng Rình thuộc Tam Đảo
(Trại viết Đại Lải tháng 4-2023)
MAI HOA
Lao xao gió lùa
Ánh mắt này đã nhạt
Lời hẹn thề đã phai
Thương gió chiều mệt lả
Cõng mây bay cuối ngày
Ánh mắt này đã nhạt
Anh đã hết ngày xưa
Giữa chung chiêng cảm xúc
Em đã thôi dại khờ
Em bây giờ cũng khác
Nỗi buồn không giống xưa
Có niềm vui thất lạc
Trong lao xao gió lùa.
Anh ký họa em
Anh!
Ký họa em
Ký họa đôi môi
Căng đầy nỗi nhớ.
Ký họa dòng sông
Phập phồng nhịp thở.
Cánh đồng!
Ngực nhú ánh trăng.
Anh!
Ký họa em
Cây lúa nghén đòng
Miên man bờ bãi
Anh ký họa em
Gió đùa mê mãi
Bãi bồi bến sông.
Anh ký họa em
Ngồn ngộn
Cánh đồng!
(Trại sáng tác Đại Lãi tháng 4-2023)
NGUYỄN ANH KHOÁCH
Cha ơi
Cha ơi!
Con đã lên Điện Biên
Giữa ngày vui năm mươi năm chiến thắng
Con đã thắp hương lên những ngôi mộ trắng
Thầm gọi cha, cha nằm ở nơi nào
Năm mươi năm
Con chỉ một khát khao
Thấy dòng tên người in trên mộ chí
Nỗi buồn rớt giữa thinh không
Cha ơi !
Con đã lên Điện Biên
Giữa ngày vui chiến thắng
Tượng đài lớn uy nghiêm đứng thẳng
Nhân loại về đây chiêm ngưỡng vẻ oai hùng
Giữa điệp trùng con cứ nghĩ mông lung
Năm mươi năm, dòng tên người vẫn vắng
Để
nỗi buồn
rớt lặng
giữa niềm vui…
Điện Biên Phủ tháng 5/2004
NGUYỄN VĂN THANH
Hoài niệm tháng Năm
Lại được nghe tiếng chuột chút chít trên chạn thóc
Bầy sẻ ríu ran nơi bờ tre
Lại ngạt ngào mùi thơm cơm gạo mới
Mùi rơm nồng nồng trải dọc đường quê
Tháng Năm về
Thấp thoảng mùi mồ hôi áo cha hăng hắc
Bùn lấm lem trên áo quần mẹ mặc
Chiếc vòi hái dài ngúc ngắc đòn tre
Thóc nhà ai được nắng vàng hoe
Đồng đang nửa thì mùa gặt
Mẹ bám mùa màng nuôi con ăn học
Tháng Năm về tìm mẹ nơi đâu?
Con lội khắp đồng sâu
Con tìm trên đồng cạn
Những tấm lưng lom khom cháy nắng
Thời nào cũng mặn chát mồ hôi
Cũng áo quần lấm lem như của mẹ tôi
Một thời xa lắc…
Thèm được ngửi mùi mồ hôi trên áo cha hăng hắc
Mùi rơm nồng nồng trải dọc đường quê
Mùi thơm lựng của nồi cơm gạo mới
Tôi dang tay chờ đón tháng Năm về.
NGUYỄN DOÃN VIỆT
Trước biển
Anh lại về nghe biển hát đồng dao
Nghe đêm lặng
âm thầm lời tình tự
Biển vẫn thức suốt ngàn năm không ngủ
Những con sóng muôn trùng vồ vập bến bờ xa.
Anh lại về nghe biển vọng lời ca
Những cánh chim di mang mùa về xứ sở
Những cánh sóng ngỡ dịu dàng đằm lặng
Dẫu từng qua bao năm tháng bão bùng.
Còn điều gì hỡi vời vợi đại dương?
Xin đừng đem bao la đổ về chiều biển lặng
Hãy để rộng dài như đã thế
Cho cánh buồn dong mãi phía trùng khơi.
Trước mênh mông ta nhỏ bé không lời
Ta hạt cát
bọt bèo
ta vị muối
Ta cánh chim di
trùng xa
sóng dội
Trước biển đời xin lắng lại những niềm đau.
Tháng Năm
Ta về
Gặp lại cánh đồng
Chín đầy nỗi nhớ
Giấc mơ hình lưỡi liềm
Và vành trăng treo nghiêng
một thuở
Còng như lưng mẹ ngày cuối vụ
tháng năm.
Tháng năm
Ta về gặp lại đêm
Trăng chảy tràn mặt ruộng
Tiếng gầu vục vào ngày hạn
Thương mẹ mỏi mắt nhìn tua rua.
Những đường cày sớm trưa
Gặp lại ta chợt bồi hồi sấp ngửa
Tháng năm mẹ úp cánh đồng sém nắng
Lật lên xanh tốt những mùa con.
Nay về con gặp lại tháng năm
Vẫn trăng liềm
Nắng hạn
Chỉ tóc mẹ đã muối tháng ngày bạc trắng
Nhớ đêm trăng quầng mắt mẹ mỏi mòn trông.
Tháng năm về
Nghe nỗi nhớ rưng rưng.
LÊ THỊ TRÂM ANH
Viết cho sinh nhật tháng 5
Tháng 5 về trong thương nhớ đầy vơi
Lòng biết ơn ngày con được sinh ra, trước cả Ngày của Mẹ
Phượng thắp lửa rưng rức, nhắc cha thời trai trẻ
Tuổi mới đến rồi, chào cô gái Tháng Năm.
Đã quá xa mơ mộng tuổi trăng rằm
Đã không còn xốn xang mỗi khi hè chạm ngõ
Tháng 5 về, vi vu diều no gió
Tu hú kêu khắc khoải đến khôn cùng.
Thả ước mơ vào trưa nắng hạ mông lung
Lũy tre làng xác xơ chờ đàn ve sầu trở về, sau hành trình lột xác.
Tiếng gió Lào lật tung từng đám lá khô ngơ ngác
Cha oằn lưng quảy từng gánh nước,
mẹ tưới xuống đám đất màu, gieo hạt giống tuổi xanh con.
Tháng 5 về - ký ức hóa chon von
43 mùa xuân, 43 lần tháng 5 đi qua đã làm hồng da thắm thịt,
Biến con từ cô bé quê mùa, trở thành người đàn bà Tháng 5 đằm thắm.
Nổi trôi giữa cõi đời vô định
Vẫn luôn muốn được trở về, úp mặt tuổi thơ xưa.
Lại một mùa cánh võng Tháng 5 đưa
Ta chập chững bước vào tuổi mới
Bao dự định, ước mơ, mong đợi
Gửi nụ cười vào gió - Tháng 5 ơi !
NGUYỄN NGỌC VƯỢNG
Mùa bão
Rất có thể mùa bão chưa qua bởi những xung đột vũ trụ đã can thiệp vào gân cốt con mấy ngày nay ghê gớm quá
Đó cũng là dấu hiệu tuổi tác dạy con, nhưng con đâu biết để làm gì
Mẹ đã về cõi vô vi đúng sáu mùa ráng mỡ gà hoe lên từ chân biển
Cứ ngỡ Mẹ đang loay hoay buộc lại tấm rèm cửa ngoài hiên căn nhà trống
Cầu cho nội ngoại bình yên và chợ búa đừng tốc lều sập quán
Cầu cho linh hồn Cậu đừng dầm mưa lạnh!
Ngoài kia trời vừa hoe nắng báo hiệu rằng cơn bão sắp đến
Sao giờ này con cô quạnh
Sao con yếu đuối quá Mẹ ơi!
Có lẽ không nhấc nổi hòn đá dằn cà Mẹ muối
Và có lẽ không trèo nổi nấc thang cuối trên nóc nhà ông ngoại, buộc sợi dây giang khi sấm chớp ập về!
Giờ con bỗng thấy đói và thèm đĩa dưa cà Mẹ xào với mỡ lợn
Thèm đĩa mắm nục Mẹ kho ngọt mặn với vỏ quýt Kỳ Thượng và ớt cay bột khô Thạch Đỉnh
Ấy là thứ vũ khí tự vệ bất di, bất biến mà Mẹ đã nuôi con mỗi mùa bão đến
Gân cốt con đã phụ thuộc vào định đoạt đất trời
Có mắm, dưa cà của Mẹ
Bão dông chợt qua rồi!
Con sợ
Con sợ mùa hè
Vì Cậu nhắm mắt không đành dưới vách nhà ẩm thấp
Khi anh em con chưa trọn bề gia thất
Con sợ mùa thu
Vì Mẹ ra đi nhìn trần gian bất lực
Khi chị, em con nợ nần chồng chất
Con sợ mùa đông
Vì Mẹ sắt ruột đẻ đau con bên mép sông lấp xấp buồn
Mẹ khản cổ khấn nguyền cho lá tử vi con hung tinh đừng rình rập ngó dòm
Con sợ mùa xuân
Vì Cậu hãi hùng mùi diêm sinh
Khi lễ hội, đám đình và cả trên chiếu tổ tôm, mâm cỗ, chốn tâm linh...
Con sợ mây trôi vần vũ
Sợ trăng khuyết lại tròn
Sợ mặt trời mọc lặn như kẻ trộm nấp rình
Con sợ phiên chợ tỉnh
Con sợ cuốn sổ lương
Sợ năm dài, tháng rộng Cậu bứt tóc, Mẹ rung chân!
11/10/2022
ĐỖ TOÀN DIỆN
Cà phê một mình
Một mình ngồi đếm cô đơn
Cà phê giọt đắng dỗi hờn rụng rơi
Mưa giăng ảo tưởng ngang trời
Một mình tê tái lẻ loi đèn mờ
Đêm dài níu kéo ngẩn ngơ
Cạn đêm…trời sáng bơ phờ ngày lên
Vùi ngày xa xót… ngủ quên
Chìm trong hoang tưởng… cạn miền cô liêu
Chợt ngày chuyển dạ sang chiều
Không nguôi ngoai nỗi đìu hiu cõi người.
26/10/2022.
YẾN THANH
Hạt nước
Anh chỉ là hạt nước
Nắng em làm bốc hơi
Thành đám mây lãng đãng
Bay lang thang trong trời
Anh đâu phải thần thánh
Là hạt nước nguyên sinh
Cũng có lúc nông nổi
Nặng không giữ nỗi mình
Thành mưa rơi xuống đất
Anh là hạt hành khất
Trong hồn em long lanh
Em ba phần xương thịt
Còn bảy phần là anh.
Nỗi nhớ màu xanh
Mùa xuân nào chẳng nhắc anh nhớ em
Ăn cơm mới hát bài ca cũ
Người anh tìm, áo màu xanh cỏ úa
Giờ ra đường mi ni váy áo hoa
Anh đi tìm cô bé của hôm qua
Mang xuân đi mở tuyến
Áo đồng phục và lá đơn tình nguyện
Bỏ quên tuổi trẻ chẳng cầm về
Tuổi trẻ em giờ nằm trong rương nhỏ
Con cháu về, bà lại mở ra khoe
Tháng chạp này qua Địa Lợi, Hương Khê
Ghé thắp hương cho bạn bè Đồng Lộc
Bê tông hóa đường mùa xuân Tùng Cốc
Lòng còn nghe sim bổi nói bùng nhùng
Tai vẫn nghe tiếng hát những anh hùng
Năm mươi năm ăn tết bằng hương khói
Mùa xuân này lại nhớ về đồng đội
Sáu năm ăn tết giữa rừng già
Sáu xuân đón tết bằng áo xanh cỏ úa
Chưa một lần giao thừa mặc áo hoa
Chào bạn bè đồng chí hôm qua
Đã cùng ta hai nhiệm kỳ đánh giặc
Những trận bom và con đường ký ức
Vẫn vẹn nguyên trong nỗi nhớ màu xanh.
TÙNG BÁCH
Xác tín thời gian
Ngần ấy năm chưa hẳn đã nhiều
Phù du đời người chỉ là chớp mắt
Nhưng cũng đủ nhận ra tài năng và mẹo vặt
Cỏ lồng vực không làm nên muà màng
Ngần ấy năm mướp vẫn học leo giàn
Cánh cò vẫn bay theo hình chóp nón
Cây đòn xóc hai đầu vẫn nhọn
Giọt mồ hôi lưng áo mẹ bạc màu
Ngần ấy năm, mới đó mà mau
Trăng cứ khuyết, lại đầy cùng con nước
Ngày mai ngày kia ra sao, ai biết được
Xác tín thời gian gió thoảng mây trời
Vội
Chưa kịp nói với đá
đã bạc mái bình vôi
Chưa kịp nói với đất
đã mùa màng sinh sôi
Chưa kịp bớ đò ơi
đôi bờ cầu đã nối
Chưa kịp nói với nước
đã mây bay ngang trời
VŨ TRỌNG HOÀI
Đêm Tam Đảo
Mây bay và ta say
Say chênh vênh bên cheo leo Thác Bạc
Bậc đá rêu xanh thì thào khẽ hát
khúc Thượng Ngàn ngan ngát mang mang
Lòng ta tan ra cùng sương đêm
Gió oán thán bên lâu đài Tình Ái
Nhà thờ đá đổ mồ hôi ướt nhoè lời kinh nguyện
Héo hắt đôi cánh tay mềm.
Đêm rưng rức ủ ấp nỗi khát thèm
nắm tay nhau đi hết mùa say ngàn đêm thương nhớ
Ngôi nhà cheo leo bên dốc đá
ủ ấm tạm thời giấc ngủ hanh hao
Anh bên em
Ta bên nhau
Tay trong tay bước lên Cầu Mây
Muốn đi đến cuối trời
nâng bước chân là bồng bềnh sương khói
Quên đi bão giông ngày mai đang sầm sập vây kín
quên đường về đèo dốc quanh co
Miền yêu thương gào thét tơ vò
Thảng tiếng chuông chìm vào đêm sâu mặn chát
Ta bàng hoàng giữa Tam Đảo mê man…