Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 9/2023 (Phần 1).
ĐÀO MINH SƠN
Hát cùng Phố Giang
Em lớn lên bằng giọt nước Phố Giang
Quê mẹ Lãn Ông trái bưởi đào đẫm ngọt
Róc rách suối ngàn tiếng rừng thánh thót
Bầu trời sao
Hươu soi bóng
Trăng trôi
Phố Giang
Mỗi lần xa tôi lại bồi hồi
Lòng day dứt những mùa lũ quét
Ngập - Trôi - Đói - Rét
Phía bên nào cũng lở như nhau
Phố Giang
Lắng phù sa từ nỗi đau
Gom ngon ngọt vị cam bù mát rượi
Tiếng nức của ruộng vườn thôi tức tưởi
Xuân đang về và em đã xanh
Phố Giang
Nước quá trong hay mắt quá long lanh
Thẹn thùng quay đi khi bắt gặp cái nhìn anh bất chợt
Sóng dào lên từng đợt
Sông tiễn tôi đi
Sông đón tôi về
Tôi thả mình trong ánh mắt sơn khê
Người đang đi xa
Người đã trở về
Lòng sóng vỗ triền miên câu ví dặm
Vỡ oà tiếng reo tuổi thơ trên bến tắm
Đêm hẹn hò bóng trăng xoã hôn sông
Đã qua rồi những ngày tháng bão giông
Phía xa xa nghe rì rào biển hát
Ta ngụp lặn trong nhau cho vơi cơn khát
Thêm nồng nàn Ngàn Phố thân thương
Bao đứa con dẫu cách trở muôn phương
Mơ chảy cùng sông
Sông theo dòng đời bước
Gieo hạt mồ hôi vào đường cày cha ước
Ngô lúa đôi bờ cây trái sum suê
Con đường
Lũy tre
Một vệt cỏ bờ đê
Cũng vươn dậy dựng xây nông thôn mới
Ôi khát vọng bao đời mong đợi
Sông là nguồn sinh lực góp cùng quê
Ta đang hát cùng sông
Khúc hát ngày về.
Nắng
Nắng cong liềm chấu
Nắng nẻ mo cau
Giếng nhà không còn giọt nước
Em nối làm chi dây gầu
Mùa Ngàn Phố cạn lòng trơ những cát
Thương đàn trâu gặm cỏ cháy ven bờ
Em mới về áo tơi chưa quen mặc
Để tóc trần phơi lưng gió phất phơ
Trời xanh ngắt phơi những chùm mây mỏng
Mẹt cau khô nằm cong trước sân nhà
Con cò lửa cánh chùng héo lả
Chấp chới tìm chạng vạng cánh rừng xa
Khàn giọng hát tôi ca lời của cóc
Neo hồn mình vào ngọn gió lang thang
Thổi mát những lưng áo mồ hôi muối
Người quê tôi đang gieo gặt trên đường.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Nắng e ấp trên lối nhỏ em về
Đường cỏ may khi còn trong ký ức
Lối ta về vàng lá đỏ lá xanh
Đất lại mở công trường hồng một cõi
Em có nghe tiếng gọi buổi bình minh
Nét hoa văn dệt gạch đường thiên lý
Những đoàn xe cứ xuôi ngược đi về
Như Trường Sơn xe băng ngàn trận chiến
Như bóng em đi giữa nắng và hoa
Đất ngọt ngào cứ chúm chím nụ thơ
Cánh đồng quê nhuộm vàng cao ống khói
Cột cao thế nối bao điều muốn nói
Nắng e ấp trên lối nhỏ em về…
Sao ở đâu ta cũng gặp sông La
Và núi Hồng vẫn tỏa xanh muôn thuở
Bởi - đất - nước - gọi - về - từ - ngọn - gió
Mây trắng trời xanh hóa nắng con đường!
Tiếng vọng non sông
Đất nước bốn nghìn năm
Máu và hoa tươi thắm
Đây khoảng trời mây trắng
Muôn dặm khói lam chiều
Mặt đất và cánh diều
Cung đàn xuân khát vọng
Màu thanh thiên như nắng
Lồng lộng bóng cờ bay
Ba Đình nắng từ đây
Vang vọng lời sông núi
Ngỡ bóng Người vẫy gọi
Kết đoàn vẫn ngân lên…
Thao thức tiếng quê hương
Tự ngàn năm vọng lại
Như tình yêu lẽ phải
Như đất Việt nở hoa!
Bàn tay dệt bài thơ
Của non sông gấm vóc
Của trái tim bất diệt
Đất nước khải hoàn ca…
PHAN TRỌNG TẢO
Cây ngô đồng trước bến xe thị xã
Trước cửa bến xe
Sừng sững một cây cổ thụ
Vạm vỡ như võ sĩ
Sần sùi nắng gió thời gian
Tuổi đời dễ đã hàng trăm năm
Chứng kiến mọi thăng trầm thị xã
Từng nghe đồng xu kháo nhau sự thất thường vật giá
Nghe chim hát lời ca dao ru giấc trưa cửu vạn
Hoa mắt lốc xoáy thời gian
Nơi vội vã những bước chân
Có khi giẫm lên nhau không kịp lời xin lỗi
Cụ ngô đồng hàng trăm năm tuổi
Hiên ngang như một tượng đài
Bà bán nước gọi cụ là Ông thần tài
Dân phố kính trọng danh xưng Thần thổ địa
Kính trọng thế, hiên ngang cũng thế
Bao nhiêu năm cắm dùi nơi không có tên trong địa bạ
Cùng rau cải, trầu cau và tre trúc hợp tự
Nơi nghĩa địa thời gian
Cụ ngô đồng vãng sinh trước một con đường
Cảm tác thu
Tiếng đêm tu hú vương cành liễu
Sen hồ một nửa đã sang thu
Sớm mai lấm tấm sương trên lá
Ngọn lúa treo cườm tơ nhện sa
Thiên thanh mây mỏng như hơi thở
Heo may lấp ló phía sau nhà
Biển đêm thức trắng cùng mây trắng
Đảo vắng chập chờn giông bão qua
Trời xa hoa cải vàng răng khểnh
Đồng nội rau răm chát chuyện nhà
Lòng như thuyền nhỏ trong hồ nhỏ
Nép bóng mây thu khỏi sóng va
PHAN VĂN CHƯƠNG
Mẹ Việt
Tóc mượt Hà Giang
chân Cà Mau phù sa ngấn biển
phập phồng nhịp thở Trường Sơn
tay mềm hải đảo
hai đầu giang sơn
đòn gánh cánh cung
mẹ hiền
Lạc Việt
trĩu bờ vai
vừa đi vừa mưa
cơn mưa dầm vắt sức
vừa đi vừa nắng
khô
ngời ngời đồng muối ánh lân tinh
đôi mắt
Tây hồ Thác Bà
eo thon bóng dáng ba miền
nồng nàn lam lũ
ngực thơm bờ bãi sầu riêng.
NGUYỄN VĂN HOAN
Còn
Còn bông mướp muộn với thu
Quả bồng vàng rộm đánh đu trên cành
Còn chiều với khoảng trời xanh
Mảnh mai sương tím giăng mành bờ tây
Còn hoàng hôn, gió lắt lay
Liêu xiêu dáng mẹ năm chầy ngõ quê
Còn vành trăng nhú ngọn tre
Vờ say chen hội vai kề bờ vai
Còn nương quảng vắng, dặm dài
Giấc mơ kí họa hình hài thuở xa
Còn đêm nhẩm đếm canh gà
Nge Thu thủ thỉ nhắc ta vào mùa
Tự cảm
Xào xạc lá thu rơi!
Lay lắt heo may lối cũ vắng người.
Hoàng hôn nép mình bên liếp tre gầy ngõ nhỏ
Thoáng bóng mẹ, bóng cha những ngày xưa khốn khó.
Và em - dáng nhỏ ngắm trăng suông mơ chuyện vợ chồng.
Nắng rót mật vào thu giục trái vườn chín mọng
Ngọn khói xanh rêu, hương lửa kiếp trầm luân.
Tiết khí quyện nhau - trời đất giao hoan
Chiếc võng thời gian nối hai đầu thu đến, hạ qua…
Tình muôn thuở ru ca mùa nhạt nắng.
Chìm vào khoảng lặng!
Cảm thức thu đang chạy dọc thân mình.
Hồi ức những mùa chiến chinh
Và đằng đẵng tháng năm lần tìm cơm áo.
Hạ vẫn còn huyên náo, thu đằm sâu ôm nỗi nhớ tím trời.
BÙI VIỆT PHƯƠNG
Hoa sữa
Hoa sữa thơm gờn gợn lưỡi dao
Những đêm bị thương, những ngày giấu mặt,
Em xa xôi như con đường tắt
Như tình đầu “mách nước” cho nhau.
Khiến những cành cây gục ngã khó gì đâu!
Nhựa uất ức còn hắc hơn hoa sữa,
Có những nụ đang cười, chẳng còn nhựa nữa
Có những hoa tươi đã rụng phía tim mình.
Phố dọc, chiều ngang, gót nhỏ phiêu linh
Tuổi này chờ nhau, như cầm dao đằng lưỡi,
Hoa sữa nhạt dần trong câu chuyện cuối
Em phải về, nuôi đêm trong tóc em.
Hoa sữa có vì ai, phố vẫn lên đèn...
TRẦN THỊ KIM HOA
Bi bô mùa thu
Bi bô mùa thu tiếng trẻ lên ba
trò đuổi bắt trốn tìm bất ngờ ôn lại
ngày mới trong veo hớn hở
50 năm trước những cô bé, cậu bé cũng đã từng
50 năm trước dòng sông hân hoan đi qua cánh rừng
thác nhấp nhô núi điệp trùng
mái lá lon xon
mùa non tơ không tì vết
50 năm những bĩ cực có lẽ chưa bao giờ nguôi
khúc đồng dao vụng về
lát cắt dao cau mỏng mảnh
lối mòn vòng vèo qua những đỉnh đèo
khu vườn lên ba vẫn con ong làm mật
cây xích đu liệng những cầu vồng
lã chã cát
xây lâu đài cổ tích
con đường lên ba bắt đầu trước cửa nhà
bi bô mùa xuân líu lo mùa hạ
răng na đen, bóng bưởi tròn
trăng thu rộn ràng phá cỗ
mùa đông ngọt ngào bọc trong tất ấm
giấc mơ Noel
mùa đông không lên ba, mùa đông râu trắng
cỗ xe nàng Bạch Tuyết ghé đợi bên hiên
ánh mắt lên ba háo hức thôi miên
thế giới đơn sơ hoan hỉ
trò đuổi bắt đánh vần
mùa thu trốn tìm nắc nẻ
Ngày nào xa lắm rồi
Người về nơi cuối trời
dòng sông qua thác ghềnh
chiều mênh mang bờ sóng
ngày nào xa lắm rồi
lời râm ran núi đồi
trời miên man màu nắng
thuyền về neo bến bờ
bàn tay mơ thác ghềnh
buồm căng đêm đầy gió…
vầng trăng treo mái đình
hằng đêm nương góc trời
ngàn thu giăng giăng màu nhớ…
ngày nào xa lắm rồi…