Tạp chí Hồng Lĩnh số Tết Giáp Thìn 2024 trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả Dương Thế Vinh, Nguyễn Đức Mậu, Bùi Quang Thanh, Trần Chấn Uy, Hồ Minh Thông, Nguyễn Đăng Độ, Nguyễn Thanh Truyền, Nguyễn Hữu Quý, Nguyễn Việt Chiến, Đào Minh Sơn, Hoàng Thụy Anh, Nguyễn Trọng Đồng, Lê Thị Mỹ Tân, Tùng Bách, Võ Minh Châu, Nguyễn Thạch Đồng.
DƯƠNG THẾ VINH
Mùa xuân đang đợi
Bất chợt em về giữa phố xưa
Chiều cuối năm mưa phùn se sắt
Em giấu gì thẳm sâu trong mắt
Để cho tôi xa xót thế này?
Ba mươi năm biền biệt trời mây
Đâu dám nghĩ có ngày hạnh ngộ
Thành phố mưa ồn ào xe cộ
Kỉ niệm năm nao mồn một hiện về.
Ngày ra trường không muốn tách chia
Ta đã chọn về một vùng công tác
Đâu biết dải đất cực Nam dằng dặc
Để ai xa mặt cách lòng.
Ngày lấy chồng trời Phan Thiết mưa giông
Cơn mưa ấy đến giờ chưa tạnh
Nơi em về ngày vui trời xanh thẳm
Gặp lại nhau còn trách cứ gì?
Ba chục năm rồi đường ai nấy đi
Tái ngộ muộn màng đã là may mắn
Trách làm chi cho chiều thêm nặng
Mùa xuân đang đợi ta ở phía xa mờ.
NGUYỄN ĐỨC MẬU
Rượu xuân
Trái bưởi vàng, nụ đào chơm chớm
Có một phần thơm thảo mùa xuân
Mưa mỏng giăng tơ,li ti hoa dại
Xuyên qua tôi nhè nhẹ gót chân trần
Tiếng nước chảy thấm mát vào da thịt
Tôi râm ran cùng cây lúa xanh đồng
Mắt xuân biếc trời, áo xuân xanh lá
Tóc xuân dài theo gió dọc triền sông
Lang thang cùng ngày xuân ngây ngất
Cốc rượu thiên nhiên tôi uống dần dà
Uống chậm rãi, lo ngày xuân cạn mất
Lo xám trời gió bấc nẻo đường xa...
Mùa xuân - Ảnh: Nguyễn Thanh Hải
BÙI QUANG THANH
Vàng thu Nga
Tôi đến nước Nga
khi thu vàng đang trải
một cánh đồng vĩ đại
đem mùa màng ra phơi
Hoa vàng
cỏ vàng
lá vàng
dệt nên mùa thu Nga
vàng nắng
Tôi bay
bằng đôi cánh tâm hồn
từ Maxcov
đến Daghestan
lên cao vút núi Cakcaz
xuống hẻm sâu Sulak…
Tôi đã tới Chechnia
Tuva, Rostov
ngắm sông Đông yên ả chiều vàng
Chạm ly với những chàng trai trong “Đất vỡ hoang”
Say ngất ngư nàng Beluga,
Standa,
nàng Minskaya…nóng bỏng*
Những vườn nho trĩu mọng
Những đàn cừu nhung tơ
Táo đang ngày quả ngọt
Hồ đang mùa mộng mơ
Ôi Nước Nga! Nhan sắc đến sững sờ
Có ai như tôi không, mải mê từng chiếc lá
Có ai như tôi không: một cánh hải âu xa lạ
Cũng rộn ràng từng nhịp con tim?
Có ai như tôi quen - lạ kiếm tìm
Đâu là thánh đường
Đâu là niềm tin
Đâu tình yêu mến?
Đi trong chiều khát vọng
ngắm chiếc lá xoay trong gió trên đồng
Tôi nghe Puskin hát dưới đồi thông
“Rừng đang thay áo mới”
Olga Beggoltz: “Bao khu vườn như lửa…”
Lermontov: “Lá vàng trên đồng yên ả”
Yesenin: “Nếu thiên thần cất tiếng gọi
Bỏ nước Nga lên sống thiên đường
Tôi sẽ đáp: Thiên đường xin để đấy
Cho tôi được ở cùng Tổ quốc yêu thương”
Lại Olga Beggoltz cất tiếng (nhỏ dần)
“Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng”
Maxcova, 11/2023
_____________________
* Các loại rượu Vodka nổi tiếng của Nga.
TRẦN CHẤN UY
Nỗi nhớ sông quê
Nước Ngàn Sâu hoà Ngàn Phố
Xổ lụa ở Tam Soa
Nước nhuộm đất với trời
Hóa dòng trôi xanh biếc.
La giang chảy giữa đôi bờ hư thực
Bên này Nghĩa Yên
Bên kia Thọ Ninh
Bờ Bắc xanh ngô lúa
Bờ Nam nắng mật ong.
Người qua sông
Nón nghiêng xóm đạo
Áo lụa xanh tre trúc nhuốm ráng chiều
Phường dệt vải nong tằm lên kén
Bến chờ ai vàng nắng bóng mây thêu.
Cuối nguồn sông, cụ Nguyễn viết Kiều
Lục bát chảy cùng sông kiệt tác
Làng Cổ Đạm mênh mang câu hát
Giọng ca trù man mác Nghi Xuân.
Nghênh ngang cụ Trứ cưỡi bò
Còn văng vẳng thuyền quyên ứ hự
Sông bồi đắp xóm làng đầy ắp chữ
Để đôi bờ sừng sững bóng thi nhân.
Làng tôi mọc nơi đầu nguồn sông hát
Khúc dân ca xa xứ gọi nhau về
Bát canh hến, quả cà muối mặn
Đau đáu lòng nỗi nhớ sông quê.
HỒ MINH THÔNG
Sông Lam
Mẹ ngồi xe chỉ sớm mai
Sông Lam vá áo, thu phai đông về
Tay run, gió nổi tái tê
Một manh áo mỏng trăm bề vá may
Mẹ ngồi xe chỉ…nào hay
Cơn giông kéo đến, cuốn bay chỉ hồng
Kim rơi xuống đáy dòng sông
Mẹ ngồi vớt cả hư không kiếm tìm
Đò côi, sông vắng, im lìm
Sông Lam vẽ một cánh chim cuối trời
Cát từ độ ấy tơi bời
Gió từ độ ấy quên lời xa xôi…
Mẹ về sửa soạn áo tơi
Tìm kim, tìm chỉ, tìm người xa xăm
Bến sông, áo rách, ai nằm
Trăng xưa may vá trăm năm chẳng lành
Sông trôi thao thiết…nào đành
Tìm kim đáy nước, sông xanh cũng thừa
Đành về phía cuối cơn mưa
Gặp trăng bến cũ người xưa hẹn thề
Mẹ ngồi may vá cơn mê
Người đi biền biệt, lối về đẫm trăng
Sông Lam vạn thuở vẫn xanh
Có ai thấu chuyện lỡ làng đáy sông
Kim rơi cùng cuộn chỉ hồng
Ai ngồi ai vá đáy sông lỡ làng…
NGUYỄN ĐĂNG ĐỘ
Em ơi xuân đã về
Em ơi xuân đã về
Hương mùa xưa bông lúa
Mưa thầm thì ô cửa
Tóc thề vương cỏ may
Chim én liệng chân mây
Cây đâm chồi nảy lộc
Mầm xanh dâng sự sống
Ngào ngạt sắc hương hoa
Mùa xuân như khúc ca
Hát về miền sâu thẳm
Gương mặt em đằm thắm
Sưởi ấm niềm yêu thương
Một mùa xuân vấn vương
Bao nhiêu lời hò hẹn
Tình yêu thương trọn vẹn
Đất trời muôn sắc hoa…
Cam Khe Mây - Ảnh: Minh Chiến
NGUYỄN THANH TRUYỀN
Nhà mới
Mình chuyển đến nhà mới nhiều lần rồi, các con nhớ không?
Mỗi lần chuyển các con đều háo hức
Nơi ở mới rộng hơn hay hẹp chật
Cũng chỉ có một điều là mới và vui.
Các con thấy bố mẹ lấm lem khi đến lau chùi
Có nơi vừa đến dọn sạch rồi lại chuyển tìm ngay chỗ khác
Có căn nhà ngổn ngang mỡ dầu và rác
Các con đến hét vang phòng khi sạch tinh tươm.
Có căn nhà các con tung tăng như chốn thân quen
Mình đến nương nhờ trong sự bao dung, thấu hiểu
Mái ngói, vườn rau, những chậu hoa nơi góc sân nắng chiếu
Kỉ niệm, nghĩa tình sẽ còn lắng rất sâu.
Ở những nơi cả nhà mình từng gắn bó dù ngắn ngủi hay rất lâu
Các con đều dành dụm tiền mừng để nuôi giấc mơ về một ngôi nhà mới
Nơi buổi sáng thức giấc thấy mặt trời nắng chói
Mỗi chiều hôm nhìn nắng lặn sau vườn.
Các con đang lớn lên và đã biết rõ vui buồn
Nhìn nhà mới thành hình từng ngày nên không còn bất ngờ nữa
Rồi mỗi người một căn phòng nhưng mở cửa bước ra là có thể quây quần, con ạ
Mình quây quần để gắn bó sắt son!
Các con cùng bố mẹ sẽ trồng cây, trồng hoa, trồng rau trên khoảng hẹp sân vườn
Để căn nhà của chúng ta không bao giờ là cũ
Rồi mình viết tiếp những giấc mơ Apollo bấy lâu ấp ủ
Bên những tiếng cười giòn và căn bếp ấm hơn.
NGUYỄN HỮU QUÝ
Tháng Giêng
Vượt lũ
ta đến mùa xuân
bờ đào thơm hoa thiếu nữ
tháng giêng hót trên đỉnh áo dài
thêu những đoá nắng màu em
Anh chẳng già cỗi như mình tưởng
khi gặp em bên dòng sông chưa có tên trên bản đồ
lại được ghi nắn nót trong tim anh
như một hồi ức chập chờn đâu đó
thời vô danh
Mùa xuân sẽ lừng danh khi em khe khẽ cúi đầu
để anh tiến về nơi cất lên tiếng hót
líu lo
môi thơm và ngọt
như câu thơ không vần đầu tiên...
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Quê hương là mùa xuân thứ nhất
Ta hít thở thiên nhiên
Lá xanh không tính tiền
Trời xanh không tính phí
Vì sao em phảng phất buồn
Khi thấy trời mưa?
Vì sao ta thấy âu lo
Trong mùa giông bão?
Tại sao người đi xa
Thường nhớ quê hương
Mỗi khi xuân về?
Bởi yêu thương
Đồng nghĩa với tâm hồn
Khi quê hương là mùa xuân thứ nhất
ĐÀO MINH SƠN
Khúc ru xuân
Con sóng hát ru dòng sông
Cơn gió ru xanh bãi bắp
Những sóng chè lan tít tắp
Bàn tay em ru chồi non
Quê hương là tuổi thơ con
Máu thịt ru lời của mẹ
Ánh trăng ru đêm nhè nhẹ
Mơn man tóc mình sương ru
Tiếng chim ru trái mù u
Nhọc lòng cỏ ru cái rét
Đói dạ ru đồng lúa chét
Giấc mơ đang ru khát thèm
Sông dài biển rộng ru em
Có lời mẹ ru cò trắng
Dặt dìu xuân ru sợi nắng
Mẹ đất tuôn trào lời ru.
HOÀNG THỤY ANH
Sự sống
Trải qua cuộc sinh nở
tiếng lảnh lót chưa bao giờ vắng mặt
chồi lộc cắm vào nghiên mực
đất trời chia nhau nhánh hồn nhiên
hương trà khơi chuyện cũ
dáng cúc nghiêng nghiêng trầm tư
ngực bếp chắt chiu từ thuở hồng hoang
thắp đêm bằng chuyện tình Lang Liêu Ngọc Tiêu
chạm vào đôi mắt tờ lịch
kim đồng hồ lật lại hoài niệm
lắng nghe nỗi mình để biết
kết thúc cũng là điểm khởi đầu
tháng giêng như đứa trẻ
ngồi bên bậu cửa đợi quà quê.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Ban mai mùa xuân hồng
Mùa xuân từ phía biển
Gọi gió về Hồng sơn
Như cánh chim gọi nắng
Ta về giữa non sông
Nơi đại bàng tung cánh
Chín mươi chín đỉnh trời
Nơi thiên thời địa lợi
Lòng người hoá ban mai
Hỡi rừng thông xanh biếc
Từng làm mát lòng ta
Như đền đài Ngự sử
Nhân dân những tôn thờ…
Dòng La giang vẫn đỏ
Lấp lánh hạt phù sa
Bao lớp người sau trước
Chung tay dựng sơn hà!
Mùa xuân này đến sớm
Cánh én hồng ban mai
Như núi sông hoa nắng
Toả hương cả đất trời.
LÊ THỊ MỸ TÂN
Xuân về
Xuân ghé về bên song cửa sáng nay
Nắng lấp lánh trước hiên mẹ ngồi khâu áo
Thương lắm bàn tay một đời lo cơm gạo
Màu thời gian nhuộm tóc mẹ trắng rồi
Gió xuân về thơm trang sách cha tôi
Vần thơ Người gieo mang cả cuộc đời sôi nổi
Nhiều bộn bề nhưng yêu thương quá đỗi
Của Thị xã ngày xưa và thành phố bây giờ.
Nắng xuân hồng ai chợt hát vu vơ
Bài ca cũ cho một mùa xuân mới
Thành phố vươn mình dãy nhà cao vời vợi
Khu lưu niệm xanh nhớ Bác đến năm nào
Xuân gọi về những yêu dấu đến nôn nao
Của em nhỏ chờ mong khi mùa Noel đến
Của nồi bánh chưng của giao thừa và ngọn nến
Của Tết đoàn viên của ấm áp nghĩa tình
Xuân tô màu cho thành phố đẹp xinh
Người Thành Sen quê tôi thân thương trong từng hơi thở
Như muối mặn gừng cay một đời luôn nhung nhớ
Như Đông vừa qua…..theo nỗi nhớ Xuân về
TÙNG BÁCH
Thời gian
Thời gian nhịp nhịp trong ngực tôi
Nhanh lên bạn - Nhưng đừng vội vã
Gió đọng nên trầm
Nước chảy mòn đá
Cây ra hoa kết quả
Rồi hạt sẽ nên mầm.
Thời gian đi âm thầm
Nên thành ngữ, tục ngữ
Thời gian cho ta đủ thứ
Thời gian cũng hành hạ ta đủ điều
Dẫu biết mua vui cũng chỉ vài trống canh thôi - Nguyễn Du vẫn viết Kiều.
Còn 300 năm sau còn ai nhớ đến mình không ?
Thì hãy đợi đấy !
Tôi từng đi học khôn
Để được thêm lần dại
Ly đắng này đây
Xin rót xuống giao thừa!
VÕ MINH CHÂU
Nơi ngày ấy bây giờ
Khi con tàu cập cảng vào Vũng Áng
Còi bỗng vang lên, báo với đất liền
Thay tiếng nói của những người thủy thủ
Rất ân tình và rất đỗi thiêng liêng
Tiếng nói ấy, xin nhận hàng gang thép
Của những lò cao, bên bờ biển Đèo Ngang
Rồi tiếng còi lại thân tình giục giã
Báo tin vui tàu đã xếp xong hàng.
Những người đã làm ra hàng gang thép
Nghe tiếng còi vào… nghe tiếng còi ra
Đều phấn khởi giơ tay chào thân thiết
Người xa xôi như con của một nhà
Người làm việc ở bên bờ Eo Áng
Trong lò cao, trong công xưởng bây giờ
Có ai biết hai mươi năm trước đó
Chính nơi này đang là bãi hoang sơ
Một vùng quê biết bao là núi cát
Bao nhiêu năm, che chắn gió ngoài khơi
Người ra biển đi vòng quanh chân núi
Bấy nhiêu năm như thế mấy kiếp người
Những núi cát bây giờ đâu còn nữa
Bao lò cao ngọn khói tỏa ngang trời
Người chài lưới không còn lo nghiệp biển
Con cháu Tiều Ngư thay phận đổi đời
Nơi mảnh đất hơn hai trăm năm trước
Cuộc giao tranh hai dòng họ Trong - Ngoài
Tiếng than khóc nỉ non người vợ lính
Vẫn đang còn văng vẳng giữa trần ai.
Nay vĩnh viễn tiễn đói nghèo gian khổ
Bao người dân đang làm việc theo giờ
Cuộc sống đẹp ở một vùng quê mới
Mỗi cuộc đời đều viết được thành thơ.
NGUYỄN THẠCH ĐỒNG
Bình minh quê hương
(Khúc ca kính tặng quê hương Kỳ Anh yêu dấu)
Kỳ Anh Kỳ Anh!
Bình minh nắng mới long lanh
Nắng mới tươi xanh bát ngát đại ngàn
Bình minh lên xanh sóng biển reo vang
Dạt dào quê hương khúc ca ngày mới
Vũng Áng xanh trong nắng soi vời vời
Hoành Sơn lung linh nắng mới hiền hòa
Xôn xao nắng gọi đồng lúa mượt mà
Rộn ràng làn điệu dân ca
Hòa cùng tiếng sóng ngân nga yên lành
Kỳ Anh Kỳ Anh!
Quê nhà tươi xinh đẹp tựa bức tranh
Màu xanh bất tận màu xanh đất trời
Xanh rừng xanh biển xanh đồi
Màu xanh khát vọng bao đời ước mơ!
Kỳ Anh Kỳ Anh!
Đồi hoang bạc màu ngày xưa
Nay bạt ngàn rừng xanh không cho đất nghỉ
Như quê ta bền gan vững chí
Cho đất cằn sỏi đá rực rỡ sắc hoa!
Kỳ Anh Kỳ Anh!
Rạo rực khúc ca tay người cầm lái
Con tàu quê hương thênh thang biển lớn
Xây thành phổ biển đẹp tươi
Dựng xây quê hương đổi mới
Dựng xây quê hương đẹp giàu!