BẾN CŨ
Lẩn thẩn ta về nơi bến cũ
Con đò ngái ngủ bến sông quê
Em lê thê tóc, đê mê gió
Ta gã cuồng si đủ dại khờ.
Rồi thế Cầu Mương, Sông Cụt ơi
Nửa đời tay trắng lại là tôi
Em gieo mưa bụi trên tà áo
Xua gã cuồng si mãi cuối trời.
Tìm dấu chân còng trên bãi cát
Gặp nét mi em nửa ậm ờ
Ta uống men đời không đủ khát
Mai rồi em hát khúc tình xưa.
CHÚT BUỒN
Ta về đây các em đi đâu cả
Trơ lang thang một gã si tình
Thơ thẩn tìm sim bên hồ Dâu cũ
Đồng Vinh ơi, Đồng Vinh hỡi ơi à!
Ta tìm em hồ xưa soi bóng
Em đa tình theo gã mỏng môi
Con cá quẫy nước lao xao sóng
Em lao xao theo kẻ sang giàu.
Thì đành vậy. Ta nhờ sim tím
Gửi chút buồn theo gió theo mây
Mùa xuân hết và xuân chợt đến
Cầu cho em không chút hao gầy.
VỌNG PHU
…Như mây trời thích lãng du
Tôi chưa hay đá vọng phu ngóng chồng…
Vọng phu! Tôi gọi: Vọng phu
Sao người hóa đá chiều thu nhạt nhòa
Phải thời xưa, phải người xưa?
Thương chồng đứng đợi nắng mưa
một mình
Một người theo cuộc đao binh
Một người vò võ một mình nuôi con
Ôi nước non! Ới nước non
Chiến tranh như vệt đường mòn
chông gai
Bao đêm then cửa không cài
Bao đêm ai thức đợi ai héo mòn
Chỉ còn mẹ với mình con
Đĩa đèn dầu lạc vơi còn lại vơi
Nửa đêm máy mắt hắt hơi
Phải chồng nhắc lại đứng ngồi
chẳng yên
Bao đêm rèm lại buông rèm
Xà nhà mọt gặm bên thềm dế kêu
Vọng phu bên núi một chiều
Nghe lời đá kể đôi điều chuyện xưa.
TRỞ VỀ
Lại trở về sau một thời áo vọng
Ống kính vạn hoa đã đánh lừa ta
Mũ mão áo quần, quẩn quanh
danh vọng
Ta – cánh chim phiêu bạt trở về
Thôi chào nhé những vai tuồng
Sắm vụng
Phấn son che bao khuôn mặt ê chề
Đám tửu sắc, ghế cao, võng lọng
Đời biến ta thành một vai hề!
Thôi chào nhé những phường vô lại
Tiếng cười nghe như sân khấu
phường tuồng
Bao nhung lụa, ngọc ngà tiền bạc
Túi càn khôn biết mấy cho vừa!
Xin lỗi nhé cánh chuồn chao tuổi nhỏ
Kiếp mồ côi nương níu lòng bà
Xin tạ tội nấm mồ nhàu ngọn cỏ
Suốt một thời con mãi đi xa
Xin lỗi nhé tuổi em năm mười bảy
Áo nâu non ta mang hận một thời
Em vẫn thế một mình mang gối lẻ
Giận mình sao cứ mãi rong chơi!
Đành xin nhé – cỏ cây ơi, bến nước
Kiếp đi hoang ta lại trở về…
Nguyễn Ngọc Vượng
Một góc thành phố Hà Tĩnh hôm nay. Ảnh: Bảo Phan