Nhân kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ các tác giả tri ân các thầy cô giáo - những người lái đò thầm lặng.
NGUYỄN VĂN HOAN
Thăm thầy
Hai mươi tháng mười một
Trò gõ cửa nhà thầy
Bàn chân đã chậm bước
Run run tay tìm tay.
Trò vào tuổi bảy mươi
Thầy đã ngoài tám chục
Cùng lục tìm ký ức
Về một thời xa xưa
Đời lắm nắng, nhiều mưa
Tóc thầy, trò đã bạc
Cầm bó hoa trên tay
Thầy rưng rưng nước mắt.
(Hai mươi tháng mười một
Còn có người nhớ thầy
Chữ “Tiên, hậu” ngày trước
Chưa tuột khỏi tầm tay).
Cảm ơn đất nước này
Cảm ơn người cầm lái
Cảm ơn cả thời đại
Cho thầy trò gặp nhau!
Trở về
Ta trở về nơi ta đã ra đi
Chân lại gặp dấu chân mình thuở trước
Trắng đục thời gian, đỏ au kí ức
Nhịp trống trường thổn thức tuổi đam mê.
Tiếng giảng đường, giáo án, bài thi…
Khắc khoải kéo ta về một thời hăm hở
Trưa kí túc chiếc bánh mì qua bữa
Còn so đo câu chữ đúng, sai…
Có những phượng hồng có những ban mai
Nỗi buồn, niềm vui - cảnh đời khép mở
Có những nghĩ suy dang dở
Để một đời mắc nợ với mai sau.
Thời gian: cơn gió thoảng mau
Tóc trên đầu điểm bạc
Nói lời nhớ thương, mắt mình bỏng rát.
Bâng khuâng nhiều lạ, ít quen!
Đã phải lòng nhau: Trang sách, ngọn đèn
Duyên bén vào duyên nối hai đầu một nửa
Ráng chiều, bình minh vẫn là màu lửa
Của một đời, trong nửa của riêng ta!
HỒ XUÂN THỦY
Trong mắt em
Tấm bảng là cả bầu trời
hay chỉ là một khoảng xanh trống rỗng?
Dòng chữ có vì sao nào không
hay chỉ toàn là kí hiệu trắng?
Lời tôi nói cùng em có sắc vàng tươi của nắng
hay ảm đạm màu mưa?
Tôi sục sạo tìm câu trả lời trong những trang thơ
những kiến thức chất dày sách vở
Sục sạo kiếm tìm
Tôi lạc lối giữa mê cung chữ…
Câu trả lời
vẫn luôn ở đó:
Trong mắt em!
Nợ
Nợ em từ độ
Áo trắng trinh nguyên
Trong veo mắt biếc
Mùa thu đầu tiên.
Nợ em từ độ
Nhập nhằng trắng đen
Đúng sai thật giả
Bài học đầu tiên.
Nợ em từ độ
Chân lạ đường quen
Mải mê quên nhớ
Tháng ngày du miên.
HOÀNG HỮU TÙNG
Hạ cuối...
Bằng lăng tím,
tím khoảng trời thương nhớ
Tình yêu đầu
bỡ ngỡ con tim
Sân trường ơi
để lại mãi bóng hình
Lứa tuổi hồn nhiên
một thời áo trắng
Hạ về rồi
ngập tràn ánh nắng
Cánh phượng hồng rực rỡ
tiếng ve ngân
Báo hiệu mùa thi
sắp sửa đến gần
Ghế đá hàng cây
tràn đầy kỷ niệm
Ngược thời gian
trở về từng câu chuyện
Cảm ơn cô thầy
trao em một niềm tin.
NGUYỄN XUÂN HƯỜNG
Trăn trở
Lấp lánh dưới ánh sáng ngọn đèn
Trang giáo án vẫn còn trăn trở
Đêm mùa đông bàn tay gầy lạnh giá
Mà trong lòng có hơi ấm mùa xuân
Với những người đi gieo hạt ươm mầm
Lấy cái rét ấp iu mùa nắng ấm
Lấy cái nghèo nuôi giàu sang đằm thắm
Lấy dại khờ tích nhặt chút khôn ngoan
Lấy từng giây kết nối chuỗi thời gian
Lấy tầm thường đúc thành vĩ đại
Lấy hy sinh để đơm hoa kết trái
Lấy trắng, đen kéo thành tơ dệt vải
Khoác cho đời một dải lụa đào tiên
Nhà giáo mình tóc bạc gác tóc đen
Trang giáo án vẫn còn hoài trăn trở.
Với nghề
Ai đã từng bụi phấn bám trắng tay
Từng nốt nhạc gõ lên đầu trẻ
Lổ mổ từng con chữ
Lần lửa chỉ tay phía chân trời
Lời giảng đạo
Mưa tan nắng sẽ lên thôi
Ta gieo niềm vui
Trong từng khóe mắt
Nhặt nắng hứng mưa
Gieo mầm vào đất
Mọc lên những cuộc đời
Xanh mướt với thời gian
Ngàn vạn chuyến đò ngang
Triệu triệu cầu Ô - Thước
______________
* Cầu Ô Thước trong “Ngưu Lang - Chức Nữ”
TRẦN THỊ NGỌC LIÊN
Về thăm thầy
Con về lại đường quen thời thơ ấu
Tìm ký ức mình trong áo trắng tung bay
Tìm bóng dáng của Thầy Cô yêu dấu
Nắng sân trường hòa theo gió heo may
Nhớ diết da lớp học ngày xưa cũ
Tìm dáng Thầy Cô và bè bạn đã xa dần
Đầy ắp tiếng cười, nơi một trời kỷ niệm
Bàng xanh rờn, hoa phượng đỏ, tiếng ve ngân
Thương biết mấy tóc Thầy màu sương tuyết
Dung dị, thanh cao, giọng đầm ấm, nhẹ nhàng
Nhớ góc bảng trắng màu bụi phấn
Biết bao mùa mưa nắng chuyến đò ngang
Lời Thầy giảng, các con còn nhớ mãi
Thấm đẫm lòng con bao nghĩa cử trên đời
Biết tận tụy, khiêm nhường và chung thủy
Nặng tình người những giây phút buồn vui
Thương tóc bạc, da mồi, chân đã chậm
Vẫn sáng trong cốt cách của người Thầy
Ngày nhà giáo, lòng bâng khuâng thương nhớ
Các con lại về trong tiếng gió heo may !
TRẦN THỊ NGỌC MAI
Con dắt tay cha mẹ đến trường
Những ngày mùa thu xa lắc
Mẹ dắt tay con đến lớp vỡ lòng...
Mắt dõi trông núp sau cánh cửa
Trái tim đập nhịp chờ mong...!
Lưng mẹ cha võng theo thời gian
Dáng lúa bắt đầu trĩu hạt
Những đứa con từ trong khao khát
Đã đứng trên bục giảng hôm nay..
Một chiều xuân mưa lất phất bay
Con dắt tay mẹ vào trường học
Nơi con gieo ước mơ trong vắt
Vào trái tim trẻ thơ...!
Nụ cười mẹ đẹp tựa đoá hoa
Cầm tay con run run hạnh phúc
Giọt nước mắt nghẹn ngào nén kìm tiếng nấc...
Xúc cảm trào dâng...!
Được nói lời cám ơn mẹ từ tim
Trong mái trường con trưởng thành, tiếp bước:
“Cám ơn mẹ cha cho chúng con có được
Một cuộc đời từ trang sách ước mơ”!