20-12-2020 - 12:36

Chùm thơ kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam

Kỷ niệm 76 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 - 22/12-2020), Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả về đề tài Tổ quốc, biển đảo và người lính được đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 12/2020.

TRẦN THỊ KIM HOA

 

BÊN BIỂN

 

Sắt son màu trời

thủy chung màu đất

vai cha rớm máu, áo mẹ bạc sờn

những sải tay gừng cay muối mặn

tre trúc cũng vùng lên đuổi giặc

sóng kình ngư cuộn đỏ Bạch Đằng Giang

 

biên ải ngàn năm máu xối

đất nước hình hài thế trận

vách núi dựng hình khiên nỏ binh đao

đáy biển chôn những mái chèo gãy nát

sóng cả hải đăng không chớp mắt

mỗi cánh rừng ngã xuống, một thành lũy dựng lên

 

trái tim nơi đầu sóng

phập phồng nhịp đập trùng khơi

ngọn phong ba giữa bốn bề sóng đánh

những chiếc mỏ neo dầm mình bám biển

những ngón tay trên bàn tay Tổ quốc

mỗi mỏm đá, gốc san hô nổi chìm đều bờ cõi thiêng liêng

 

cửa ô cuồn cuộn sắc cờ

buồm căng gió lộng khơi xa

tên nỏ của Cha chưa một ngày chùng dây trên vách liếp

lưới Mẹ đan hoài chưa một phút ngơi tay

ngõ trước nhà xuân sang rồi hè tới

những đứa con sau trận mạc mãi chưa về…

 

THANH GƯƠM VÀ DẢI LỤA

 

Nước và lửa

và rừng lim

những cọc gỗ hiên ngang

những nghìn năm sóng dựng

đất một lòng phên dậu

người nhất nhất thủy chung

tiếng ngàn xưa vang vọng

mỗi nhịp triều Thủy Nguyên...

 

4000 năm bên biển nghiêng nghiêng

chuỗi vòng đá Tràng Kênh

phập phồng ngực núi

người lên ngựa

kẻ xuống thuyền

hết trận mạc lại nhen lò luyện mới

chàng trai năm xưa ra trận

mẹ già ở lại Thủy Đường

Nội quốc công Thượng đẳng phúc thần

ngã xuống chưa một ngày làm phò mã

bao thế kỷ trôi qua

vẫn đau đáu bên trời ước hẹn hồng nhan

 

Bạch Đằng Giang sử sách

giờ hiền như câu thơ

cô gái làng chài khoe má hồng môi thắm

chàng trai Lập Lễ lên thuyền ra khơi

mây trắng cuộn đỉnh Hoàng Tôn

câu hát đúm đung đưa

dải lụa mềm ngã ba sông

Phượng Hoàng thanh gươm sáng…

Ảnh: Văn Bảy

DUY THẢO

 

GỬI BẠN LÍNH

 

Chuyến tàu đêm rú còi ra phía bắc

Bỏ nhà ga nuối tiếc khách tốc hành

Nhận ra bạn trong gió mùa lạnh buốt

Ấm tiếng cười của một thuở chiến binh

 

Một thuở hành quân bạt đồi đẩy pháo

Lối ngược xuôi biết mấy nẻo đường

Những tên phố Thắng, Vôi, Kép, Chủ

Những tên cầu Gia Bảy, Gia Lương...

 

Những làng quê vào ra không nhớ hết

Nay Lai Vu, mai bến Bính, Phà Ròn

Bỏ bữa ăn đánh giặc trời không mỏi

Chỉ khát thèm một giấc ngủ thật ngon

 

Nghe bạn kể: - “Từ ngày rời quân ngũ

Trở về quê yêu hạt lúa, củ khoai

Đứa con đầu lại nối đời binh nghiệp

Mình thiệt thòi không giàu được như ai

 

Được cái vui là tình làng nghĩa xóm

Chăm vết thương lúc trái gió trở trời

Vẫn chịu tiếng thẳng thừng hay gây sự

Khi đời còn chuyện ngang trái chưa thôi”

 

 Bạn chia tay xuống ga về Thiệu Hoá

Túi hành trang bì xác rắn vắt vai

Tàu chuyển bánh chở khách ra phía trước

Cho lòng tôi quay lại một thời

 

Một thời lính đi qua là vậy đó

Sau chiến tranh bao chuyện cứ như đùa

Tấm huân chương lúc nghèo không bán nổi

Nhưng kẻ giàu đâu đã dễ dàng mua.

 

TRƯƠNG NGỌC ÁNH

 

VẪY ĐẠI NGÀN

 (Kính anh linh cụ Phan Đình Phùng và nghĩa sỹ)

 

Vẫy tay từ tạ đại ngàn

Ngổn ngang mây núi vô vàn hoang sơ

Ráng chiều chín một giấc mơ

Bao nhiêu sương khói vỗ bờ sóng giăng

Thôi xin chào nhé Kim Quang

Ta về với mảnh trăng ngàn vắt vai

Nửa trăng xin gửi núi cài

Hỗn mang hồn đá đứng ngồi Ngàn Sâu

Biết là nối ruột cho nhau

Nên chi đá nặng trĩu đầu khăn sương

Hình như còn vệt mài gươm

Màu rêu ngân ngấn còn vương máu thù

Mười năm huyết hận nhuộm cờ

Thấm vào ruột đá đến giờ còn đau

Những hồn thiêng gửi nơi đâu

Chập chờn nhân ảnh trên cầu ai qua..

Tôi đi tìm lại ngày xưa

Chỉ còn bóng núi dội bờ thác reo

Đại ngàn đang buổi cô liêu

Thôi đành vác cả bóng chiều về xuôi...

 

BÙI QUANG THANH

 

LỜI RU ĐỒNG ĐỘI

 

Ngủ đi giấc ngủ ngàn xưa

Lời ru nhè nhẹ. Rừng dừa gió xao

Trập trùng lũng thấp đồi cao

Qua truông có nhớ ngày nào vượt truông

Chẳng còn đạn dập bom dồn

Xin đừngmộng mị cho hồn thảnh thơi

Ngủ đi! Nào, ngủ - à ơi…

Ngọt ngào là tiếng ru hời mẹ xưa

 

Rừng chiều nổi gió tiễn đưa

Nén hương mồ bạn còn chưa kịp về

Bao năm đá gối đất kề

Mưa đông xối cỏ, nắng hè khét xương

Giờ ai hương lạnh sa trường

Mà ai giã bạn trên đường tìm quê?

Rừng sâu dây níu bốn bề

Nắng như đôi mắt đỏ kè rưng rưng…

Bao năm bóng xế trăng chùng

Bao năm đơn lẻ bạn cùng đất nâu

Rễ cây thay tóc trên đầu

Bạn đau mối đốt, mình rầu cỏ ăn

Hai thằng hai nửa tấm tăng

Vội vàng đồng đội đặt nằm cạnh nhau

Chiến trường chuyển hướng về đâu

Đếm dài dằng dặc rừng sâu hai mồ

Khói hương hun hút đợi chờ

Lá rơi lấp lối sương mờ chốn mong

Nhặt thưa tiếng súng xa gần

Nín câm đợi tiếng bước chân bạn bè.

 

Ngủ đi! Nào ngủ - Đường về

Cây reo, suối hát, bộn bề lúa thơm

Ríu hồn cọng rạ dây rơm

Mo cau ngày ấy nắm rơm mẹ nghèo…

 

Liêu xiêu bóng đổ lưng đèo

Giật mình thảng tiếng bạn kêu cuối rừng.

 

BÙI VIỆT PHƯƠNG

 

BIÊN THÙY

 

Một tà áo bạt đi mùi thuốc súng

Cây lên xanh nhận đất giữ biên thùy,

Mâm cơm vội, bản nghèo, tên khó đọc

Gắp vội tiếng gà vào bát khách đường xa.

 

Hai mươi tuổi, em sinh sau trận mạc

Hái một nhành hoa có nhớ vết tăng cày?

Hai mươi tuổi, có người xuyên lửa đạn

Đi hết cánh rừng mận trắng để thành mây.

 

Người miền núi biết rủ cây gùi bắp

Cùng tiếng chim leo dốc kiếm thuốc lành,

Nhặt nhạnh nắng dệt chăn phà mềm mại

Nhường thú nước nguồn, mượn lá những đôi tai.

 

Người giữ đất từ nhẹ tay nhổ cải

Đến mài dao sôi máu thép cha truyền,

Lưỡi dao ngắn, bàn chân bè, áo vải

Chụm lưng thành bất khuất dãy Hoàng Liên.

 

Hôm nay sông chảy cho ngày sau nữa

Để đôi bờ kịp đến với mùa xuân,

Em đã tới, áo choàng cho lũ trẻ

Ấm áp vừa chia, ấm áp lại quây quần.

 

Thế là chẳng gặp nhau chiều biên viễn

Gió rừng đêm kể vợi củi biên phòng,

“Cô gái ấy lần nào lên cũng vội

Giúp đỡ mọi người, mà... có ý đợi anh”.

Và có lẽ bao giờ cũng thế

Đi dọc tuổi xuân sẽ gặp biên thùy,

Tình yêu ấy làm ta không nhỏ bé

Cọng cỏ già kể mãi bước quân đi...

                                               11/8/2020

Ảnh: Văn Bảy

VÕ MINH CHÂU

 

KÝ ỨC HỌC TRÒ

 (Tặng Hồ Đông Kháng)

 

Ngược nẻo chiến trường xưa

Mang đồng đội trên lưng giã từ biên ải

Đường chinh chiến nửa đời ngoái lại

Vẫn trập trùng ngàn lau trắng phất phơ.

 

Chớp mắt qua thời ấu thơ

Lại chớp mắt qua thời son trẻ

Bao ước vọng vẫn còn giang dở

Sao vội vàng chi rứa… vội vàng ơi !

 

Áo em hồng phơn phớt tím chân mây

Tóc mẹ bạc trắng ngỡ ngàng trước ngõ

Anh kĩu kịt hai đầu duyên nợ

Bến sông chiều ngược gió. Lỡ đò ngang.

 

Anh trở về với muôn việc lo toan

Một đời ngủ chẳng bao giờ yên giấc

Thương bè bạn nắm xương nằm dưới đất

Giữa đại ngàn nắng gió tuyết sương.

 

Tuổi bảy mươi không thể lại lên đường

Luôn tìm bạn trong mơ thành vô vọng

Đêm tỉnh dậy một mình ngồi lẩm nhẩm

Những câu thơ ký ức tuổi học trò.

                                                  Tháng 12/2020

TRẦN ĐĂNG ĐÀN

 

THƯƠNG MỘT MÀU HOA

 

Có một thuở sao mà tinh khiết thế

Trao cho nhau chỉ một đoá trúc đào

Tôi vào lính -  ngày chia ly em khóc

Hẹn suốt đời không thể chết tình yêu.

 

Hết giặc tôi về mang vết thương đau

Em đã đi lấy chồng nơi xứ lạ

Tôi chẳng trách em - chiến trường nghiệt ngã

Bạn bè ta biết bao đứa không về...

 

Tôi đi tìm em - chẳng gặp lại bao giờ

Chỉ day dứt một nỗi niềm bé nhỏ

Màu hoa ấy bây giờ còn thắm nữa

Hương còn bay thơm ngát giữa trời chiều?...

 

VŨ TUẤN ANH

 

LÍNH TRƯỜNG SA HÁT QUAN HỌ

 

Giữa quần đảo Trường Sa

Lặng người nghe lính hát

Câu quan họ í a

Sóng biển xa dào dạt

 

Trẻ hơn đóng liền chị

Hát đối cùng liền anh

Nón quai thao tròng trành

Mắt lúng la lúng liếng

Cũng miếng trầu cánh phượng

Têm từ lá bàng vuông

Têm từ bao nhớ thương

Gửi đất liền xa thẳm

 

Người ơi! Xa nhớ lắm

Dùng dằng mãi không buông

Người ơi! Muôn trùng sóng

Chí trai vẫn can trường

 

Quan họ luôn ở lại

Dù mai người có xa

Quan họ cùng lính đảo

Giữ vẹn nguyên biển nhà

 

CHUYỆN NGƯỜI CỰU BINH

 

Một cánh tay đã để lại chiến trường

Còn lại bàn tay bị đạn găm thuở trước

Ông lặng lẽ bón cơm ăn cho đứa con đã ba mươi tuổi

Hy vọng trời thương... mong mỏi cuối cùng...

 

Trong căn nhà cũ kỹ tuyềnh toàng

Cậu con trai vô hồn nhìn mẹ cha như người xa lạ

Và cô gái bò quanh sân như đứa trẻ mới sinh

Đã qua bao năm chiến chinh

Ông vẫn chờ đợi đoàn viên

Vẫn mong ngày hạnh phúc

 

Ông khát khao những đứa con biết gọi tiếng mẹ cha

Chia niềm vui, đỡ đần trong bóng xế chiều tà

Mong phép màu bất ngờ khi ông bà về đất mẹ

Những đứa trẻ kia biết tự lo cuộc sống cho mình...

Chiều chiều

Tôi vẫn gặp người lính cựu binh

Hy vọng bình minh và phép màu xuất hiện

Khi bón cho những đứa con ăn bằng bàn tay thương tật.

 

 

. . . . .
Loading the player...