08-07-2025 - 04:07

Phía bên kia ngọn đồi

Tạp chí Hồng Lĩnh số 226 trân trọng giới thiệu tản văn “Phía bên kia ngọn đồi” của Trác Diễm

Minh họa: Đức Văn (https://baodaklak.vn)

Gọi là núi Mẹo nhưng thực chất đó là một vệt đồi thoai thoải viền quanh xóm nhỏ. Hơn hai mươi năm trước, núi Mẹo nom còn hoang sơ lắm. Những hố bom gần như không ai dám đụng tới. Một cảm giác rờn rợn, sợ hãi dưới những vũng đen tròn nhờ nhợ. Xung quanh, sim mua và dương xỉ ken dày. Mặc dù những quả sim nục nẫn, căng mọng, tím lịm và mê dụ đến mấy cũng không kéo được những bước chân trẻ con tới gần. Mạ dặn, tránh xa những hố bom. Ấy thế nhưng lũ trẻ chăn bò chúng tôi có đứa vẫn không tránh được việc bị sụp hố gãy tay gãy chân và cả những con bò cũng không thoát nạn. Thi thoảng có đứa dạn nghịch lôi từ dưới đó lên những ống kim tiêm đựng trong chiếc hộp nhôm thuôn dài. Xắc cốt và cả những mảnh sắt gỉ. "Hầm trú ẩn của bộ đội đấy". Phía phần đồi của ông Dung, ông Lợi ngày xưa là bệnh viện dã chiến. Người chết nhiều lắm, bọn bây mà tới đó, ma bắt đấy… Những lời chị Kỳ nói dù đã hơn hai mươi năm qua nhưng cứ ám ảnh tôi mãi đến tận giờ. Vì thế, mỗi lần về quê muốn đi lên thăm lại ngọn đồi in đậm ký ức tuổi thơ cùng đám bạn tôi chẳng dám. Trảng đồi sim mua bây giờ ít dần, thay vào đó là những rặng bạch đàn cao vút, gió vi vu. Những hố bom trở thành nơi tập kết rác của xóm và sau đó được san bằng để trồng cây. Một lần, không hiểu sao trong lòng tôi cứ thôi thúc muốn ngược đồi. Hòn đá bạc kia, năm tôi 17 vẫn thường hay ngồi đó, nhìn về phía tây, nơi mặt trời sắp lặn, để lại những đám mây dồn cục, viền sáng bao quanh. Thứ ánh sáng cuối ngày hắt xuống dòng sông bàng bạc chảy bao quanh làng, những rặng tre đen thẫm, trong khi đó chóp nhọn nhà thờ xứ đạo Gia Hưng được nhuộm bởi sắc màu vàng cam, bỗng trở nên huy hoàng, lộng lẫy. Mắt tôi hút về phía đó nhưng tâm tưởng tôi lại bị níu ra sau. Bậc đất chạy dài lố nhố những phiến đá gan trâu nâu sẫm và một đường chỉ đen vạch lên giữa đó. Tôi tò mò trong suốt nhiều năm qua, cho đến một ngày tôi quyết định phá vỡ nó, bằng những nhát cuốc định mệnh. Bậc đất sụp lỡ, căn hầm hiện ra, đường chỉ đen thực chất là một tấm sắt dùng để che đậy trên nóc hầm. Tôi giật lùi, định té chạy nhưng ngay sau đó một cảnh tượng đập vào mắt khiến tay chân tôi bủn rủn, ngồi thụp xuống đất, mắt liên láo và cái cuốc trong tay giương lên với tư thế sẵn sàng tự vệ. Một đám lông trắng, à không…xám, cũng không nốt, màu vàng sậm… Tất cả. Tôi định thần và nghe những tiếng kêu meo… meo thoát ra từ trong căn hầm trú ẩn. Nhìn lổ hổng với những vết cào bười bên cạnh, tôi chợt hiểu. Năm con tất cả. Những đôi mắt trong xanh như ngọc. Tôi ngắm nghía chúng, khóe miệng cứ cong lên, rất mỏi vì đã mỉm cười một hồi lâu. Sao chúng có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ? Tôi vuốt ve lớp lông mềm mượt và thích thú bởi sự cọ quệt nhồn nhột, ươn ướt trên những chóp mũi hồng hào tựa cánh đào phai. Từ một con mèo mẹ không biết từ đâu đến mà nó sinh đàn sinh ổ, thành từng bầy mèo đông đúc, thét gào đủ mọi cung bậc âm thanh. Đêm. Mắt mèo xanh lét, chập chờn, lao vút, ẩn hiện… trong các lùm cây. Thoắt cái lại thấy ngồi trên nóc mộ. Tôi nhớ có một lần, trong đêm khuya thanh vắng. Trăng như một quả bóng mờ lơ lửng giữa đụn mây màu xám. Thứ ánh sáng nhờ nhợ, ma quái rải lên khắp các sườn đồi. Những tiếng la hét thất thanh như trẻ con bị vụt đánh hay bị dọa cho khiếp đảm. Ba tôi cầm chiếc cuốc giơ lên cao, bước đi rón rén. Tiếng khóc thét chạy vòng quanh xóm và quành lại sau lưng đồi. Nhỏ dần…nhỏ dần, ư…ử rồi chìm khuất đâu đó sát vách hồi nhà. "Bọn ma trơi quỷ quái, đêm hôm quấy phá chẳng cho ai ngủ". Giọng ba sáng sớm đã pha mùi cáu kỉnh. Vì vậy, tối nay ba thức, nhất định phải trị chúng nó một phen. Ánh đèn pin của chị gái tôi khua loạn xạ, những vệt sáng kích động lũ chó hàng xóm lan sủa râm ran. Trong đêm khuya khoắt, mọi âm thanh cứ như đe dọa. Bóng cau đổ dài lắc lư dưới sân nền xi măng bàng bạc. Bỗng "độp" một tiếng rõ to khiến ai cũng giật nẩy mình, ngoái đầu lại. Một chiếc mo cau vừa rụng xuống co quắp như dáng người nằm. Và rồi chiều ấy, ba tôi đã ra đi đột ngột, sau cơn nhồi máu cơ tim. Những người đàn ông, trai tráng xóm tôi cũng đều chết một cách bất đắc kỳ tử. Xóm trở thành "xóm cụt đọt". Chẳng ai hiểu cơ sự gì, điềm gì… mà chim cú mèo cứ chập choạng tối là bay về cội cây vú sữa gù rú liên hồi. Ban ngày thì chim ó sà xuống quắp chộp gà con bay lên không trung trong tiếng kêu toang toác của gà mẹ. Xóm hiền lành trở nên tang thương, ủ dột. Trai làng ở rể xa, đi lính, hoặc xuất ngoại… chẳng mấy khi trở về. Thương những nếp nhà côi cút, vắng bóng những người đàn ông trụ cột. Tôi ước ao được xây lên cổng làng, trấn an phong thủy, xua hết những âm khí bao vây. Có phải vệt đồi hình "đầu rồng" là đất sát chủ như lời vị sư đi ngang qua nói? Tôi ám ảnh những gương mặt quá cố thân quen, hiền lành như đất mà thương nhớ về những kỷ niệm đã trải cùng nhau trong xóm nhỏ này. Tiếng động cơ máy húc, máy ủi rền vang, nom giống loài bò hung khổng lồ bò lên trên những ngọn đồi. Trảng sim mua bị bóc đi, từng hố bom được san lấp, và cả những hỏm đất rỗng hoác để lại sau khi đoàn người ở Thái Bình vào đây tìm mộ liệt sĩ. Lùm cây, bụi rậm cũng bị kéo tuốt đi hết, riêng hòn đá bạc vẫn nguyên chỗ cũ nhưng cạnh đó là một cái hố được chuồm ngang bằng những cành cây. Vài que hương cháy dở. Tắt ngúm. Tôi rùng mình. Loài mèo tán loạn, thưa thớt dần. Những tiếng khóc gào "thất kinh" trong mùa động cỡn thi thoảng mới xuất hiện. Theo thời gian, tôi cũng chẳng còn sợ hãi khi đêm hôm, trong màn đen tối nghịt, đụng phải mắt mèo đen sáng choang, vụt liệng qua người. Núi Mẹo đã chìm vào xưa vắng. Bếp lửa trên đồi những ngày đông giá rét, lụi sắn lụi khoai với lũ bạn chăn bò giờ đây cũng chỉ được nhen lên trong ký ức. Xóm tươi mới hẳn lên khi những ngôi nhà kiểu homestay dần xuất hiện, thú vui đi phượt về các triền đồi, ngắm cỏ cây hoa dại trở nên xu hướng. Đó là sự tận hưởng tuyệt vời nơi thôn dã của người thành phố. Một chú mèo con bỗng đâu xuất hiện. Mắt vàng pha lê, những tiếng kêu meo meo… hiền lành, thương mến. Tôi ẵm nó vào cạnh bếp, vuốt ve lớp lông mun mềm mại, ấm áp. Mắt mũi chợt thấy cay cay. Thương làng, thương quê, thương những vạt đồi xa lắc… Núi Mẹo vẫn còn, mà loài mèo đi đâu xa vắng???

Khương Hà

T.D

. . . . .
Loading the player...